Kỷ Vô Thanh ngồi trong phòng khách Lâm Thiên Tự, có chút lo lắng nhìn Lâm Thiên Tự nói "Vừa nãy hình như Trần tiên sinh có điểm không đúng, hắn hình như là tức giận?"
Lâm Thiên Tự rót cho Kỷ Vô Thanh một ly trà, vẻ mặt bình tĩnh nói "Không có việc gì, giận cũng không chết.", nói xong trên mặt nàng còn mang theo dáng tươi cười, nhìn Kỷ Vô Thanh đối diện nói " Vô Thanh là vừa nhận được bản mẫu thì liền mang đến cho tớ nhìn sao?"
Kỷ Vô Thanh vội vã đưa bản mẫu đến trước mặt Lâm Thiên Tự nói "Ân, bên trong có ảnh chụp của Thiên Tự, phi thường đẹp nga."
Lâm Thiên Tự cầm bản mẫu, tỉ mỉ xem xét "Thực sự là đẹp mắt. Vô Thanh vẽ cũng rất đẹp."
Kỷ Vô Thanh đỏ mặt. Cô chăm chú nắm chặt chén trà trong tay, cúi đầu uống.
"Vô Thanh hôm nay đến đây, tại sao lại không gọi trước cho tớ." Lâm Thiên Tự buông bản mẫu trong tay xuống, đột nhiên hỏi.
Kỷ Vô Thanh đỏ mặt nói "Tớ, ách... trong lúc nhất thời vui vẻ, thì, thì... quên."
"Ân?" Lâm Thiên Tự sau khi nghe xong, tâm tình rất tốt, nàng cười trêu ghẹo, bước đến bên cạnh trước mặt Kỷ Vô Thanh, dựa sát vào nói "Vui vẻ? Vô Thanh vì sao vui vẻ như vậy? Là vui vẻ khi đến tìm tớ? Hay là vui vẻ khi nhận được bản mẫu?"
Lâm Thiên Tự thật sự cách Kỷ Vô Thanh rất gần, điều này làm cho Kỷ Vô Thanh căn bản là vô pháp hô hấp, cô theo bản năng lùi về phía sau ngước mắt nhìn. Thế nhưng Lâm Thiên Tự rất nhanh thì thấu đến, vẫn mang khuôn mặt dễ nhìn như cũ tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ Kỷ Vô Thanh "Vô Thanh vì sao không trả lời tớ đây?"
Kỷ Vô Thanh lại hướng về phía sau ngưỡng ngưỡng "Tớ... tớ..."
Lâm Thiên Tự lại thấu tới, cười nói "Thế nào?"
"Tớ, tớ cũng đều vui vẻ..."
Lâm Thiên Tự đưa tay đặt lên vai Kỷ Vô Thanh, sau đó hai tay cũng đưa tới, rất nhanh thì quấn lấy cái cổ Kỷ Vô Thanh.
Kỷ Vô Thanh lập tức bị đôi tay đang ôm lấy cổ mình hấp dẫn lực chú ý, nàng "Di?" một tiếng, đem ánh mắt chuyển lên trên tay Lâm Thiên Tự, khẩn trương đến cả người cũng đều cứng ngắc.
Lâm Thiên Tự cười khẽ đưa tay, ôm lấy cổ Kỷ Vô Thanh, đem Kỷ Vô Thanh đang không ngừng ngửa ra phía sau kéo trở về "Vô Thanh, lại lui về phía sau nữa nhất định sẽ ngã xuống."
Kỷ Vô Thanh đỏ mặt cả người cứng ngắc, để mặt Lâm Thiên Tự đem mình kéo lại.
"Bản lẻ của Vô Thanh phát hành, có ký tặng không?" Lâm Thiên Tự nhìn Kỷ Vô Thanh cả người cứng ngắc, cuối cùng vẫn là buông tha cô, nàng buông xuống hai tay đang ôm lấy cổ Kỷ Vô Thanh, ngồi trước mặt cô, cười hỏi.
Đầu Kỷ Vô Thanh có chút choáng váng, nghe Lâm Thiên Tự hỏi như vậy, hầu như là theo bản năng gật đầu "Có, ở nhà sách tiến hành ký tặng."
"Nhà sách a." Lâm Thiên Tự lấy tay nâng cằm mình, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, gật đầu nói "Ở đó cách công ty của tớ cũng gần, Vô Thanh lúc nào thì ký tặng?"
Kỷ Vô Thanh nói "buổi sáng cuối tuần này sẽ đi."
"Ân" Lâm Thiên Tự suy nghĩ một chút nói rằng "Cuối tuần này tớ hình như có thời gian rãnh, đợi ngày Vô Thanh ký tặng, tớ đi cổ động nha. Còn có thể mang cơm đến cho Vô Thanh nữa."
Kỷ Vô Thanh nghe Lâm Thiên Tự nói như vậy, trong tư tưởng lập tức nở đầy hoa. Cô sở dĩ chọn bước lên con đường vẽ tranh, nguyên nhân lớn nhất là vì Lâm Thiên Tự. Mà cô vẽ tranh nhiều năm như vậy, lần đầu tiên phát hành bản lẻ, lần đầu tiên tổ chức ký tặng, Lâm Thiên Tự còn đến cổ động cho mình, cô làm sao sẽ không vui đây? Thế nhưng...
"Ách... hay là thôi đi." tuy trong tư tưởng phi thường muốn Lâm Thiên Tự đến, coi như không cần mang cơm đến cũng tốt. Nhưng mà dù sao đây cũng là bản thân lần đầu tiên ký tặng, cô cũng không biết có bao nhiêu người sẽ đến mua sách, nếu như ngày đó đến quá ít thì....
Kia chẳng phải là vô cùng mất mặt sao?
Cô không cần trước mặt Lâm Thiên Tự mất mặt như vậy.
Nội tâm Kỷ Vô Thanh vô cùng nội ngưu.
Lâm Thiên Tự nghĩ nhưng tuyệt đối không nghĩ đến Kỷ Vô Thanh sẽ cự tuyệt bản thân, sau vừa nghe Kỷ Vô Thanh cự tuyệt xong, trong nhất thời nàng vẫn không phản ứng đến, cả người cũng đều ngây ngẩn. Lâm Thiên Tự nhìn Kỷ Vô Thanh một lát, mới rốt cục phản ứng là mình bị cự tuyệt.
Kỷ Vô Thanh dĩ nhiên cự tuyệt nàng?
Kỷ Vô Thanh vì sao không muốn cho mình đi cổ vũ cô?
Sắc mặt Lâm Thiên Tự lập tức khó coi hẳn lên.
Kỷ Vô Thanh không hy vọng mình đi cổ vũ sao? Vì sao? Lẽ nào...
Lâm Thiên Tự cảm giác đầu óc mình hôm nay có chút không bình thường, não vừa bổ một chút thì dừng lại. Tuy rằng phân nữa là biết bản thân lại suy nghĩ miên man, cũng biết như vậy là không tốt, thế nhưng căn bản là không dừng được. Lúc này nàng nhìn Kỷ Vô Thanhđối diện, rất nhanh thu lại biểu tình kinh ngạc trên mặt mình, đổi thành một nụ cười ôn hòa, nàng quay qua hỏi Kỷ Vô Thanh "Vô Thanh không muốn tớ đi cổ vũ sao?"
Vì sao không muốn? Lẽ nào đã có người khác đến cổ vũ?
Là ai? Nam hay nữ? Cùng Vô Thanh có quan hệ gì?!
Lâm Thiên Tự đã muốn tiến nhập vào trạng thái phi thường kinh khủng. Càng nghĩ lại càng thấy sự tình càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức vượt qua trình độ ngày tận thế.
Khó chịu!
Vô cùng khó chịu!
Lâm Thiên Tự cảm giác tâm tình bản thân mình lúc này vô cùng táo bạo đến mức muốn ra ngoài đánh người.
"Không đúng, không đúng đều không phải!" tâm tình của Lâm Thiên Tự bên này đã muốn đi tới biên giới táo bạo, bên kia Kỷ Vô Thanh vừa nghe Lâm Thiên Tự hỏi như vậy, cũng sốt ruột hẳn lên, cô vội vã xua tay nói với Lâm Thiên Tự "Không phải không phải, tớ đương nhiên rất mong muốn Thiên Tự tới cổ vũ, mà, thế nhưng đây là lần đầu tiên tớ ký tặng... tớ... tớ... tớ... tớ." Kỷ Vô Thanh gấp đến độ trên đầu chảy đầy mồ hôi. Nói đến độ cũng không còn rõ ràng "Nếu như người quá ít làm sao bây giờ? Thiên Tự sẽ thất vọng... như vậy thì không tốt..."
Lâm Thiên Tự nhìn người trước mặt vì sốt ruột giải thích mà đầu đầy mồ hôi, nàng tỉ mỉ quan sát biểu tình Kỷ Vô Thanh, sau đó mới xác định cô là nói thật tâm.
Cho nên nói, không phải không thích tớ đến cổ vũ, mà là sợ làm tớ thất vọng sao?
Vì vậy, dự báo thời tiết biểu hiện, tâm tình mây đen của Lâm Thiên Tự đã dần tản đi.
Thì ra là như vậy a.
"Làm sao có thể? Mặc kệ có bao nhiêu người đến mua, Vô Thanh trong mắt tớ vẫn đều xuất sắc." Cứ nói sớm đi! Làm tớ sợ bóng sợ gió một hồi, thật là.
"Thật vậy sao?"
"Đương nhiên là thật nha." Lâm Thiên Tự cười tủm tỉm đáp lại. Trả lời xong, tâm tình phi thường tốt, Lâm Thiên Tự lại hậu tri hậu giác nghĩ đến: ôi chao? Vì sao lại khẩn trương như vậy!!
Chuyện này có chút không ổn a!
Lâm Thiên Tự nhìn Kỷ Vô Thanh đối diện, trong tư tưởng lại nghĩ: gần đây bản thân hình như có gì đó sai sai.
....
Tại sự tình càng ngày càng sai, tình huống càng ngày càng nguy hiểm, Lâm Thiên Tự cùng Kỷ Vô Thanh vẫn đều đều qua ngày, rất nhanh thì đến cuối tuần, bản lẻ Kỷ Vô Thanh chính thức phát hành.
Đêm của ngày phát hành, Kỷ Vô Thanh cũng gọi điện thoại cấp Lâm Thiên Tự, rất hài lòng nói cho Thiên Tự biết bản lẻ phát hành phi thường tốt. Tuy rằng bản thân không đem chuyện này nói trên vi bác, thế nhưng trên vi bác cũng có rất nhiều người nhắn lại, biểu thị ngày mai ký tặng nhất định sẽ đến.
Lâm Thiên Tự cũng thật cao hứng, đối với Kỷ Vô Thanh trong điện thoại nói "Tốt lắm, kia. Sau khi đợi ký tặng kết thúc, tớ mời Vô Thanh đi ăn một bữa hoành tráng."
"Ôi chao? Không, không cần đâu a... Cũng, cũng không phải là chuyện lớn gì." Kỷ Vô Thanh bên kia điện thoại thanh âm mang theo chút xấu hổ.
Lâm Thiên Tự nhìn vi tính trước mặt, cười nói "Vì sao không cần? Lần đầu tiên phát hành bản lẽ làm sao không phải chuyện lớn a? Cứ như vậy đi, đợi Vô Thanh ký xong, tớ liền tới đón cậu."
"A... không không không, nếu như muón đi ăn, là tớ phải mời Thiên Tự mới đúng a."
Lâm Thiên Tự có chút ngoài ý muốn "Ân? Vô Thanh là muốn mời tớ ăn?"
"Ân" Kỷ Vô Thanh bên kia nói "Tớ, tớ hình như cũng chưa mời Thiên Tự ăn cơm, cho nên nhân cơ hội lần này..."
"Cũng tốt" Lâm Thiên Tự hài lòng nói "Tớ thật mong lần ước hội này nga."
"Ôi chao?!!" Kỷ Vô Thanh bên kia bị hù đến giật mình "Ước...ước... ước hội?!"
"Đúng vậy, đương nhiên là ước hội nga." Lâm Thiên Tự "ha hả" cười, trong điện thoại cũng không quên đùa giỡn Kỷ Vô Thanh một phen, phát hiện thời gian còn sớm. Vì vậy tâm tình Lâm tiểu thư phi thường tốt liền suy nghĩ một chuyện, liền làm một việc khiến mình hối hận đến xanh ruột, bởi vì làm chuyện này xong, tâm trạng đang vui vẻ thì phút chốc tuột xuống dưới đáy cốc.
Lâm Thiên Tự nàng.
Đi dạo vi bác Kỷ Vô Thanh.
Lâm Thiên Tự đương nhiên là biết vi bác Kỷ Vô Thanh, thế nhưng trước cũng không cố ý quan tâm. Chủ yếu bởi vì Lâm Thiên Tự cơ bản cũng không dùng đến chương trình này. Thế nên bây giờ Lâm Thiên Tự cũng không có tài khoản vi bác.
Kết quả buổi tối hôm nay, Lâm Thiên Tự đăng ký một tài khoản vi bác, xem vi bác Kỷ Vô Thanh.
Tên vi bác Kỷ Vô Thanh phi thường dễ nhớ: Tịch Mịch Vô Thanh
Lâm Thiên Tự vừa nhìn, số lượng follow lên đến 100 vạn.
Lâm Thiên Tự nhìn vi bác hàng ngày của Kỷ Vô Thanh, vi bác ngày hôm nay là hình ảnh Hoa Linh Lan, còn có vài dòng News Feed .
Ý nghĩa của Hoa Linh Lan là: hạnh phúc trở về J J J, cho nên sáng sớm lúc nhận được hoa Linh Lan, hạnh phúc của ta cũng sẽ đến? J J J J J
Lâm Thiên Tự nhìn vi bác này, trong tư tưởng thì mềm nhũng, càng kéo xuống dưới càng phát hiện, hình ảnh toàn bộ đều là hoa nàng đưa tới, sau đó là ý nghĩa của hoa, ở chế độ công khai.
Hóa ra thời gian trước đây, Kỷ Vô Thanh cũng đều ân cần đối đãi từng phần lễ vật mà mình đưa tới. Tuy rằng, phần lễ vật này ngay từ đầu không thuộc về cô. Mà hiện tại...
Hiện tại, tựa hồ cũng chưa từng nói qua là tặng Kỷ Vô Thanh.
Không biết vì sao, Lâm Thiên Tự nhìn những ảnh chụp này, trong tư tưởng đột nhiên lại nhịn không được mà khổ sở.
Vì sao những lễ vật này không phải là tặng Vô Thanh đây?
Vì sao?
Lâm Thiên Tự ngơ ngác nhìn bình luận dưới vi bác Kỷ Vô Thanh, có không ít người dưới hình ảnh này nói, người tặng hoa thật không tin mắt. Còn có người thoải mái hỏi Kỷ Vô Thanh, bảo Kỷ Vô Thanh đem địa chỉ nói cho nàng, nàng mỗi ngày cũng sẽ tặng Kỷ Vô Thanh một cành hoa.
Lâm Thiên Tự trong tư tưởng có một loại cảm nghĩ khó có thể nói ra thành lời.
Khổ sở, tức giận, yêu thương....
- ----------------------------
Ed: chắc mốt chuẩn bị cho TT vài chục ký cam, tức có cái mà bóp. à không hẳn là nên chuẩn bị vài trái bưởi, bóp cho đở hao, bóp xong còn có nước ép bưởi uống hạ hỏa hắc hắc