Ngay lúc Lâm Thiên Tự vẫn còn đờ ra, đột nhiên thanh thông báo có một tin mới. Kỷ Vô Thanh cập nhật New feed mới?
Lâm Thiên Tự vội vã nhìn vào máy tính.
Tịch Mịch Vô Thanh: chuẩn bị lâu như vậy cuối cùng bản in lẻ cũng đã phát hành, trong lòng có chút kích động cùng khẩn trương, biên tập nói lượng tiêu thụ rất tốt, có thể có lượng tiêu thụ như vậy, đều là công lao của các tiểu thiên sứ, các tiểu thiên sứ giỏi quá, vỗ vỗ tay! Thật chờ mong đến ngày ký tặng cuối tuần nha [mặt cười] [mặt cười] [mặt cười].
Vi bác này vừa ra, phía dưới liền có rất nhiều trả lời.
[vợ của nữ thần]: nữ thần lại có new feed mới.
[nữ thần thực yêu hoa]: *vỗ vỗ tay* nữ thần, sách mới vừa phát hành liền lập tức mua, hình ảnh thật sự đẹp quá, đẹp giống như nữ thần vậy.
[Nữ thần là CP của tớ]: nữ thần, nữ thần, cuối tuần này có thật là ở nhà sách [thư điếm của ta] ký tặng sao? Tôi nhất định phải ăn mặc thật đẹp đi gặp nữ thần.
[Nữ thần nhìn ta nhìn ta]: a a a! đúng đúng rồi, em cũng muốn tớ cũng muốn, nữ thần, cuối tuần này em nhất định phải tặng chị một bó hoa to thiệt to.
[Suốt đời có nữ thần thôi]: nữ thần rất thích hoa tươi, nếu người không tin mắt kia không tặng, chúng ta ngày đó đều mang một cành hoa tươi đến đi, tui nói trước tui sẽ tặng hoa Hải Lan, người khác không cho phép giành với tui nga!
[Nữ thần ta tới rồi]: tớ tớ tớ tớ, tớ cũng muốn tặng, tớ muốn tặng hoa Lan Hồ Điệp!
Dưới bài đăng mới là một dãy dài bình luận có ý muốn tặng hoa vào ngày ký tặng, Lâm Thiên Tự nhìn các bình luận này, càng xem tâm càng phiền, càng xem lại càng táo bạo!
"Mẹ nó!" Lâm Thiên Tự nhịn không được mắng một câu thô tục!
[Lòng có trăm vạn lời]: cút! Ai cũng không cho tặng, sau này hoa hằng ngày của nữ thần tôi bao hết!
Bình luận này vừa nhắn xuống dưới, không ngoài ý muốn, Lâm Thiên Tự trong nháy mắt liền thành một Hit bị mọi người vây quanh.
Lâm Thiên Tự nhìn những bình luận phía dưới, mỗi một cái đều khiêu khích quyền uy của bản thân, gân xanh trên ót cũng đều xông ra!
Các người được lắm, đàn tiểu hài tử xấu xa! Tôi và nữ thần các người từ lúc cao trung liền nhận thức, thời gian đó các người còn không biết ở nơi nào dọc bùn đâu!!
Con cọp không phát uy thật xem tôi là mèo bệnh phải không?! Được tôi đến.
Lâm Thiên Tự thực sự là tức a! Tức đến gương mặt cũng biến đen thành mặt than luôn rồi.
Nàng hoạt động ngón tay bản thân, sau đó phi khoái trên bàn phím bùm bùm gõ xuống. Khẩu chiến Nho giáo, trên online gϊếŧ một trời đen kịt. Gϊếŧ thẳng đến nửa đêm 2h, Lâm Thiên Tự rốt cuộc nhịn không được cong lên khóe môi, nhìn máy tính âm hiểm cười đắc ý.
Haha!
Tiểu hài tử xấu xa, cùng nàng đấu! Không có cửa đâu! Nữ thần nhà các người từ đây hoa là tôi bao trọn!
Chém gϊếŧ hoàn tất, Lâm Thiên Tự nhìn chằm chằm máy vi tính của mình suy nghĩ nữa ngày. Quyết định tạo thêm một tài khoản mới nữa.
Tài khoản này không thể dùng, tên này vẫn chưa có thanh thế, tạo thêm một tài khoản đặt tên cho có thanh thế hơn đi!
Trong nháy mắt, Lâm Thiên Tự đã đem mọi chuyện dàn xếp xong xuôi, một tài khoản thì để dành chém gϊếŧ, tài khoản tên mình thì nhắn cho Kỷ Vô Thanh, chuyên môn dùng để liên hệ cảm tình.
Làm xong tất cả mọi chuyện, đã là 3h30, Lâm Thiên Tự tắm xong thì ngủ. Nằm ở trên giường, Lâm Thiên Tự vẫn là có chút lo lắng mà nghĩ, cuối tuần này phải đến chỗ ký tặng sớm một chút đi, không thể để cho đàn tiểu hài tử xấu xa này chiếm tiện nghi Kỷ Vô Thanh.
Ân.
Quyết định như vậy đi.
Ngày lại qua ngày, bận rộn liền rất nhanh đến chủ nhật, sáng sớm chủ nhật, Kỷ Vô Thanh lặng lẽ đi theo biên tập đến nhà sách ký tặng. Tuy rằng thời gian ký tặng còn chưa có bắt đầu, thế nhưng trước cửa nhà sách đã có một đội ngũ xếp hàng dài, nếu như nhìn kỹ mà nói, từng người xếp hàng ở đây trong tay đều cầm một cành hoa tươi. Ký tặng như thế này là chuyện hoàn toàn mới, trước tới nay chưa từng có qua.
Kỷ Vô Thanh từ cửa sau đi vào, bất quá vẫn nhìn thấy trong tay người hâm mộ còn cầm theo một cành hoa. Tuy rằng lúc trước cô lên vi bác thì thấy các tiểu thiên sứ nhắn lại muốn mang hoa tươi đến tặng mình vào ngày ký tặng, thế nhưng Kỷ Vô Thanh vẫn là không nghĩ tới, mỗi người bọn họ thật là đều mang hoa tươi tới.
Tuy rằng hoa tươi này cùng hoa Lâm Thiên Tự tặng không giống nhau, nhưng Kỷ Vô Thanh nói không cảm động là giả.
Lâm Thiên Tự lúc tới chỗ ký tặng có chút trễ, vốn dĩ Lâm Thiên Tự dự định sáng sớm ngày hôm nay liền tới đây, thế nhưng mấy ngày trước nàng vừa xuất ngoại họp, ngày hôm qua ngồi máy bay suốt đêm trở về, nhưng cuối cùng vẫn là đến trễ. Cho nên lúc nàng đến đây, buổi ký tặng của Kỷ Vô Thanh đã bắt đầu.
Trước cửa nhà sách có một đội ngũ thật dài, từng người xếp hàng đến tham gia ký tặng trong tay đều cầm một cánh hoa cùng một quyển sách. Đủ loại hoa tươi, nếu như Lâm Thiên Tự cố tình để ý, sẽ phát hiện những hoa này là từng loại mà Lâm Thiên Tự đã tặng trước đây. Đáng tiếc, lúc Lâm Thiên Tự tặng hoa hoàn toàn đều ủy thác cho cửa hàng bán hoa, cho nên Lâm Thiên Tự vốn không có bao nhiêu tâm tư lúc tặng hoa, tự nhiên nàng cũng không phát hiện sự liên hệ của chuyện này.
Đơn giản mà nói, chính là lúc trước không thèm để ý, cho nên bây giờ nhìn không ra huyền cơ, tuy rằng từng xem qua vi bác của Kỷ Vô Thanh, thế nhưng khúc sau chỉ tập trung vào chém gϊếŧ.
Bất quá....
Coi như không phát hiện sự liên hệ của chuyện này, chỉ cần xem tới người hâm mộ trước cửa trong tay đều cầm một nhánh hoa tươi cũng đủ làm cho Lâm Thiên Tự khó chịu.
Hỗn đãn! Các người dĩ nhiên làm thật, mỗi người đều cầm hoa tươi mà đến!
Lâm tiểu thư đứng trước cửa hàng bán hoa, nhìn hoa trong tay người hâm mộ, hận không thể chạy tới giật từng bông hoa xuống, sau đó quăng dưới đất mà chà đạp, hoa tươi cái gì mơ đi!
Đáng tiếc là không được!
Lâm Thiên Tự mất một phen khí lực, liều mạng trong đám người mình từng chém gϊếŧ chen vào bên trong nhà sách.
Fan Giáp: "Làm gì làm gì? Không cần chen ngang! Cô có tố chất hay không hả!"
Fan Ất: "Ai nha, mỹ nữ, cô đạp lên chân của tôi."
Fan Bính: "Mỹ nữ, đừng tưởng lớn lên xinh đẹp một chút thì không cần xếp hàng."
Fan Đinh: "Ôi mẹ nó, ai lại không có não như thế? Lại còn không mang theo hoa đến, không phải fan à."
Lâm Thiên Tự căn bản là nghe không vào, không quản gì mà cứ tiếp tục chen về phía trước.
Bên tới không ngừng có thanh âm phàn nàn truyền tới, trong lòng Lâm Thiên Tự táo bạo đến muốn lật bàn, trên gương mặt nhưng không biểu hiện chút nào, vẫn bất động thanh sắc mà chen về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy được Kỷ Vô Thanh.
Kỷ Vô Thanh hôm nay mặc một thân váy màu hồng nhạt, tóc thật dài tùy ý xõa trên vai, trên mặt mang theo dáng tươi cười, rất nhanh ký lên quyển sách mà người hâm mộ mang đến.
Trong tư tưởng Lâm Thiên Tự vui vẻ, định bước lên, đột nhiên thấy người hâm mộ trước đưa một cành hoa mới đưa sách lên cho Kỷ Vô Thanh.
Kỷ Vô Thanh cười tủm tỉm nhận cành hoa của đối phương, sau đó lại nói cái gì, trên mặt biểu thị rất vui vẻ.
Lâm Thiên Tự thấy một màn này, điều thứ nhất nghĩ đến chính là: Kỷ Vô Thanh quả nhiên rất thích hoa a.
Bất quá nghĩ cái này cũng trong nháy mắt, sau đó Lâm Thiên Tự liền bị khó chịu thay thế. Nàng hiện tại bây giờ nghĩ muốn xông lên phía trước, sau đó đem cành hoa đối phương đưa tới đoạt lấy, nuốt!
Nghĩ như vậy, Lâm Thiên Tự liền đi về phía trước, bất quá chỉ vừa bước được một bước thì dừng lại.
Khoan khoan!
Lâm Thiên Tự cô lại làm gì? Cô phải bình tĩnh một chút. Cô muốn phá nát ngày ký tặng của Kỷ Vô Thanh sao, sau đó làm cho cả toàn quốc nhìn thấy hình ảnh "xà tinh" của mình sao?
Không cần quên mục đích cô tới đây. Cô hôm trước là hứa mang cơm trưa cho Kỷ Vô Thanh nha! Đúng! Cô tới mang cơm trưa. Thế nhưng bây giờ trên tay cô cái gì cũng không có! Người hâm mộ tuy rằng không mang theo cơm trưa, mà tốt xấu gì trên tay nhân gia đều mang theo hoa nha. Còn cô có cái gì?
Lâm Thiên Tự thu hồi cước bộ của mình, sau đó lùi lại đằng sau.
Nàng muốn đi chuẩn bị một chút, tuyệt đối không thể thua kém đàn hài tử xấu xa này.
Vì vậy, Kỷ Vô Thanh nhận cành hoa cùng ký tên xong, vừa ngẩng đầu, thấy một thân ảnh có chút quen thuộc chạy nhanh ra ngoài cửa.
Lâm Thiên Tự?
Trên mặt Kỷ Vô Thanh vui vẻ, vội vã muốn đứng lên gọi đối phương. Đáng tiếc Lâm Thiên Tự phản ứng còn nhanh hơn cô, thoáng cái thì không thấy tâm hơi.
"?" Kỷ Vô Thanh có chút mộng ngồi trên ghế.
Chẳng lẽ là mình hoa mắt? Vừa nãy là không phải Lâm Thiên Tự? Nếu như là Lâm Thiên Tự, vì sao nàng muốn chạy? Nếu như không phải Lâm Thiên Tự... người kia cùng Lâm Thiên Tự thực sự rất giống a.
Biên tập bên cạnh cắt đứt suy nghĩ Kỷ Vô Thanh. Cô không thể làm gì khác hơn là lấy lại tinh thần, quay qua người hâm mộ trước mặt nở nụ cười, nhận hoa tươi đối phương đưa tới, rất chân thành cùng đối phương nói lời "cảm ơn"
Ngày hôm nay nhận được rất nhiều hoa, hoa độc giả đưa tới cũng không còn chỗ để nữa, biên tập đành tìm chủ tiệm nhà sách mượn một cái hòm thư, rương này dùng để cất những bông hoa mà độc giả đưa tới, bây giờ rương này cũng đã sắp đầy. Biên tập nhìn hoa tươi trong đó, trong lòng nhịn không được cảm thán: thật đúng là hoa gì cũng đều có a, trên thế giới này thật là có nhiều hoa đến như vậy sao? Nàng trước đây dĩ nhiên còn không biết! Nhìn một chút xem! Mẹ ơi còn có hoa cúc! Tặng hoa cúc? Đây là có ý gì? Nga nga nga, được rồi, đó là cúc Ba Tư. Ôi chao?! Cái hoa kia là hoa gì? Không nhận ra a!
Nói lại, biên tập cũng không phải là lần đầu tiên giúp đỡ họa sĩ truyện tranh làm ký tặng, thế nhưng mỗi độc giả đều cầm một cành hoa đến như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp phải. Cái này là có hẹn trước rồi sao?
Thế nhưng, mỗi người một cành hoa là có chuyện gì xảy ra.
"..." biên tập cảm giác đầu óc của mình có chút không chống đỡ nổi.
Mà người tạo thành tràng cảnh này bây giờ cũng không có ở đây, vì người này đang xếp hàng trước cửa hàng Take A Way.
Lâm Thiên Tự rất ưu thương, bởi vì nàng nghĩ tới nghĩ lui, mới phát hiện bản thân nàng là không biết Kỷ Vô Thanh thích ăn cái gì? Lâm Thiên Tự ở trên đường vòng vo cả nửa ngày, mới rốt cuộc nghĩ ra một món ------ bánh bao chiên.
Trong ấn tượng lần đầu tiên Lâm Thiên Tự cùng Kỷ Vô Thanh gặp nhau, Kỷ Vô Thanh là mang nàng đi ăn, món ăn là bánh bao chiên, sau đó Kỷ Vô Thanh ăn vào miệng còn bị bánh bao làm phỏng.
Kỷ Vô Thanh nói bình thường hay đến đó ăn bánh bao chiên, như vậy hẳn là thích ăn đi.
Lâm Thiên Tự tỉ mỉ suy nghĩ một chút, tùy tiện mang một phần cơm trưa gì đó, nàng là làm không được. Thế nhưng... quán ăn đó cách nơi này không phải rất xa, nhưng đi bộ qua đó là chuyện không có khả năng, cho nên là phải lái xe đi. Tuy rằng lái xe đi sẽ không cần tốn nhiều thời gian, thế nhưng lượng khách ở quán ăn này...
Lâm Thiên Tự càng nghĩ lại càng thấy ưu thương.
Mẹ nó! Làm ăn tốt như vậy làm gì nha!
Cũng không phải là Lâm Thiên Tự chờ không nổi, mà là nàng không biết thời gian lúc mình còn đang đứng chờ, bên Kỷ Vô Thanh sẽ phát sinh chuyện gì. Người hâm mộ này không biết có nhân cơ hội chiếm tiện nghi Kỷ Vô Thanh không? Tỷ như là nắm tay một chút, hay là tới ôm gì đó. Tuy rằng Lâm Thiên Tự không phải làm điện ảnh hay chuyên nghiệp liên quan đến truyền thông, thế nhưng nàng cũng gặp qua không ít minh tinh, nắm tay hay ôm chỉ là chuyện bình thường.
Nếu như nếu như nếu như....
Lâm tiểu thư gần đây bị quay trong trạng thái não động, cơ hồ đều sắp thắt bím luôn rồi!
Hai tiểu hình nhân* trong lòng Lâm Thiên Tự giao chiến, quả thực không được. Bất quá mặc dù là như vậy, cũng không hề có ảnh hưởng gì đến các hành vi của Lâm Thiên Tự. Nàng vẫn là thong dong mở xe, sau đó bình tĩnh đi "Quán ăn gia đình", nhìn thoáng qua những người trước cửa quán, bình tĩnh bắt đầu xếp hàng.
[*Beta: Các bạn coi phim hoạt hình bình thường sẽ thấy 2 bản sao thu nhỏ của mình xuất hiện, 1 bên là ác ma, 1 bên là thiên sứ á]
Bất quá trong tư tưởng: mẹ nó, có thể nhanh hơn một chút không! Tôi có việc gấp! Ôi đại tỷ, mua nhiều bánh bao như vậy là định dự trữ cho mùa đông sao? Ngày mai lại tới mua không được à? Đây là bánh bao chứ không phải đồ dùng bằng đồng, để lâu như vậy cũng không có chỗ tốt gì, vẫn là mua đồ mới mà ăn đi, cầu cô.