Bạn Là Tôi - Tôi Là Bạn

Chương 1: Đôi Mắt Đỏ Rực



4 giờ sáng..

Lại thêm một đêm không thể nào ngủ được, hết nhắm mắt rồi lại mở mắt, hành động này lặp đi lặp lại liên tục.

Cô gái nọ dù chỉ mới bốn tuổi mà đã không ngủ được, mỗi ngày vào khung giờ này cô vô cùng sợ phải nhắm mắt vì nếu không nhắm bố mẹ cô sẽ quở trách cô mất.

Không thể ngủ được.. Sao khó ngủ thế này..

Nhưng nếu không ngủ được thì sáng mai mắt cô sẽ bị thâm quầng, đi nhà trẻ sẽ bạ đâu ngủ đấy, cô giáo sẽ nói với bố và khi đó mẹ sẽ bị bố đánh vì không cho cô đi ngủ mất..

Nước mắt cô rơi xuống gối, đây là thứ bao nhiêu cô bật khóc trong đêm vì không ngủ được. Mặc dù cô bé tự nhủ phải đi ngủ, bắt buộc phải đi ngủ để khi thức dậy cô sẽ không phải lo quầng thâm mắt hay việc đi học ngủ gật, như vậy cả cô giáo và bố mẹ cô đều sẽ rất vui vì cô đã đi ngủ đúng giờ. Dù thế, nhưng mắt cô vẫn mở ra vì quá sợ cơn ác mộng.

"Thôi đừng khóc nữa, có tớ đây rồi."

A, là giọng nói của một cậu bé, giọng nói luôn dịu dàng và trầm ấm như vậy.

*

**

* * *

"Reng, reng, reng"

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, cô hết sức với tay về phía chuông đồng hồ kêu để tắt nó đi. Tắt xong cô uể oải ngồi dậy thở dài.

"Đêm qua hoàn toàn không chợp mắt nổi.."

Cô thật sự khó có thể đếm được biết đây là đêm thứ bao nhiêu cô mất ngủ, phải nói số lần cô ngủ được chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn lý do thì khỏi nói đi, không gặp ác mộng thì cũng là nhìn thấy thứ ai thấy cũng phải hoảng sợ và hôm qua chẳng phải là ngoại lệ.

Cô bước đến phòng vệ sinh, cô soi gương một lúc rồi nói:

"Biết đến bao giờ không phải nhìn thấy lũ quỷ đây.."

Lũ quỷ mà cô nói ở đây chính là cái thứ mà cô không hề muốn nhìn chút nào, hôm nào không nhìn thấy chúng thì ít nhất cũng phải gặp chúng trong mơ, thực sự hiếm khi cô ngủ được ngon giấc.

"Cậu đang làm gì thế, nhanh lên, muộn giờ rồi."

Giọng nói từ phía sau cất lên khiến cho cô giật mình suýt nữa làm rớt kem đánh răng xuống sàn.

"Đừng hù mình như thế nữa, Sousei.."

Giọng nói mà cô gọi là Sousei kia ngây thơ nói:

"Lạ ta, tớ làm gì cậu mà cậu bảo hù?"

"Thoát ẩn thoát hiện xong bảo không hù, thế là thế nào?"

Cô thở dài nói.

"Đâu có đâu?"

Sousei nghiêng đầu thắc mắc hỏi.

"Ừ thì, không có đâu chỉ là suýt làm rớt tim người ta mà không nhận ra thôi."

Nghe cô nói vậy, cậu bạn ngớ người gãi đầu. Nói cũng đúng, mấy lần kia cậu ta cũng chẳng để ý nên mấy lần đó cô đều bỏ qua, đến hôm nay mới thèm nhắc cậu ta.

Sousei là người bạn tưởng tượng của cô. Từ khi cô có ý thức thì cậu ta đã luôn bên cô rồi, không ai nhìn thấy hay chạm được vào người cậu ta chỉ ngoại trừ mình cô. Vốn ban đầu, cô tưởng rằng cậu ta là ma nhưng khi cô lớn lên, cơ thể ngày một cao thì cậu ta cũng cao lên, kì lạ cậu ta chỉ cao bằng cô, chắc do cô tưởng tượng nên mới vậy.

Đôi khi cô không ngủ được cậu ta lại ra tán chuyện với cô, đôi khi cô gọi mãi cậu ta chẳng bao giờ ra.

"Mine, dậy chưa con, ra ăn sáng nha!"

À, tiếng dì cô gọi đi ăn sáng.

Cô vội vàng đánh răng rồi rửa mặt rồi ra ăn sáng.

Nhà cô là nhà chung cư nên bước vài bước ra đến phòng ăn chẳng nhọc công đi cầu thang.

"Chào buổi sáng."

Một câu chào không cầu kì nhưng cũng đủ để chào mọi người trong nhà.

"Mine à, chào con, mau ăn đi rồi đi học."

Người chú trước mắt cô, hai tay cầm tờ báo, mắt không rời mà chào cô.

Cô gật đầu.

Cô không hẳn thích hay ghét chú dì nhưng cô chỉ cảm giác nếu quá thân thiết với họ thì chẳng có chuyện lành, Sousei đôi lần đã nhắc nhở cô về chú dì.

Còn lý do vì sao cô lại sống với gia đình chú dì vì bố mẹ cô mất vào năm cô mười bốn tuổi, họ mất do mâu thuẫn gia đình nên giết lẫn nhau mà thực ra cô chẳng rõ vì cô quên mất rồi, cô chẳng nhớ gì về hôm ấy cả, lúc đó khi cảnh sát đưa về đồn điều tra thêm thì cô còn chả hiểu sao cô lại ở đó. Khi đưa tang họ, cô không lấy một giọt lệ nào cả, người trong nhà ai cũng khó hiểu. Nhưng chịu thôi, cô chẳng nhớ sao họ mất thì khóc thế nào được.

Còn việc ở với cô chú là vì năm đó cô cũng chỉ thuận theo sắp đặt của người nhà mà ở nhà chú dì thôi.

"Mine, con đang nghĩ gì vậy, mau ăn đi để còn đi học."

Dì cô mỉm cười nói.

Hành động của dì dù ai nhìn vào cũng thấy dì rất thương cô nhưng cô thì chẳng cảm thấy vậy chỉ có Sousei và "bác ấy" mới thương cô thật lòng.

"Chào bố, chào mẹ."

Tiếng một cậu trai vang lên phía sau cô, đó là em họ cô cũng là con của chú dì.

"Chào buổi sáng."

Cô quay ra nhìn em cố nở nụ cười chào em.

"Chị vẫn thế nhỉ, không tỏ vẻ ra vui vẻ hơn được à?"

Em ấy khó chịu nói với cô.

"Nào con, đừng làm khó chị như vậy, mau ăn đi không muộn học."

"Thôi con đi luôn đây, nhìn chị ta ăn thôi cũng ói rồi."

Em ấy lườm xéo cô rồi đi ra cửa.

Thôi cũng chẳng sao, cảm xúc của nó không phải của cô.

"Con xin phép con đi học ạ."

"Ừ con đi đi."

Chú tươi cười nói với cô.

Còn cô lại nhìn chú với ánh mắt vô hồn.

Cuộc sống của cô là thế, dù ở với họ hai năm rồi nhưng cô đối với họ mà nói chỉ là người qua đường, thậm chí người trong dòng họ cũng chẳng giống luôn. Thật nhàm chán, chắc cuộc sống cô sẽ mãi như thế này, đợi đến khi nào họ ngứa mắt rồi đuổi cô ra khỏi nhà mất.

Có lẽ.. cô nên ra ở riêng, à không cô xong thủ tục nhà ở rồi, cũng đã bàn bạc qua với chú rồi, chiều nay về nói với cô nốt rồi đợi ngày nghỉ chuyển đi thôi.

Chuyện ra ở riêng cô bảo với chú từ tầm hai ba tháng trước gì đó, chú lúc đấy khá ngạc nhiên hỏi han cô ở đây có gì không tốt mà cô phải chuyển ra ngoài sống, cô thuyết phục chú mãi thì chú mới đồng ý. Nên có nghĩa là chiều nay cô chỉ việc báo với họ là cô ra ở riêng thôi.

Chuyện đơn giản.

"Mine, đến trường rồi."

Lại nữa, cậu ta lại xuất hiện đột ngột, dù là bạn tưởng tượng đi nữa nhưng chẳng phải lúc nào cô biết cậu ta xuất hiện mà không cô hoàn toàn không biết luôn.

"Nè nè, có cần phải xem bảng lớp không?"

Cô gật đầu tránh việc nói vì nếu nói thì người ta sẽ nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

Sousei biết ý nên không hỏi thêm, cậu ta chỉ đi bên cạnh cô, bước chân của cô và cậu ta đều thật đều.

*

Buổi trưa, cô trốn lên sân thượng ăn trưa, chỗ này vốn chả mấy ai thèm lên vì nó có gì thú vị mà lên? Họ thà ở chen chúc mua đồ căng tin hoặc chuẩn bị bento để ăn chung với bạn bè còn hơn việc lên đây một mình. Cô ngược lại vô cùng thích lên đây, dựa vào thanh chắn rồi ngắm nhìn bầu trời với hộp bento của mình.

Thi thoảng chán quá cô lại gọi Sousei ra tán gẫu, hôm nay cũng thế cô ăn xong hộp cơm thấy còn thời gian lôi cuốn sách ra đọc tiện gọi luôn cậu ta kể chuyện cho mình nghe.

Thú thật, vừa đọc sách vừa nghe cậu ta thao thao bất tuyệt mà cũng vui vừa đỡ chán vừa tập trung đọc được sách.

Đấy là chỉ khi cô không thấy thứ kinh dị thôi.

"Lại nữa, hôm nay hơi nhiều rồi đấy."

Cô gấp cuốn sách xoa xoa thái dương.

"Giết nó đi, giết tất cả những người liên quan tới mày đi"

"Giết đi, giết đi, mày sợ à?"

"Haha sợ rồi, đồ nhát cáy!"

Nó lại nói những câu từ thật muốn đấm vào mặt đây mà.

"Sousei, mình lại nghe thấy lũ điên đấy nói rồi. Ức chế thực sự."

Cô thở dài mệt mỏi, hà cớ gì mà nó cứ đòi giết người nhỉ? Mà ai mới quan trọng? Có thù hằn gì mà giết cơ chứ?

Đúng là lũ điên thật mà.

Cô quay sang nhìn Sousei, cậu ta im lặng không nói gì, chắc lại suy đoán tâm tư lũ quỷ đây.

"Mine, nay về sớm một chuyến được không?"

Về sớm, cũng chẳng to tát gì, trùng hợp hôm nay mới buổi đầu năm học nên về sớm là chuyện đương nhiên rồi.

"Ừm, giờ về nào."

"Giờ ư?"

"Trường tan rồi, hôm nay dì làm bento cho mình chắc nhầm lịch học giữa con họ và tớ rồi."

"Có mà tiện tay thì có."

"Ừm, cứ cho là vậy đi."

Lẽ ra cô định ăn xong cơm rồi đi đến thư viện gần đây đọc sách nhưng mà hôm nay phải nghe lời Sousei về sớm mới được. Dù thực ra cô cũng chả muốn về sớm làm gì vì chán vô cùng, song vì linh cảm của Sousei phần lớn luôn đúng nên cô cũng chỉ đành về nhà.

Về đến nhà, cô bước chân uể oải đi vào, trạng thái tựa như cự tuyệt không hề muốn vào chút nào. Vốn định đi thẳng về phòng nhưng bỗng cô nghe thấy tiếng ở phòng ăn, hình như là tiếng chú dì đang bàn bạc về cái gì đó rất nghiêm trọng. Cô định bụng không nghe vì nghe chuyện người khác nói là rất xấu, bản thân cô thì không thích vậy nên theo dự tính ban đầu vẫn là đi về phòng thì hơn.

Chợt cô nghe thấy chú nhắc đến tên mình nên cô dừng lại, dựa vào tường ở bên cạnh cửa phòng ăn nghe.

"Rồi anh định để con bé Mine ở đây đến bao giờ? Chắc tôi nuôi nổi ha?"

Vậy là cuối cùng dì cũng muốn đuổi cô đi rồi.. Cũng chẳng còn lạ lắm gì nữa, đợi họ bàn xong cô sẽ dọn hành lý đi luôn.

"Bình tĩnh nào, chẳng phải chị cả vẫn cho tiền nuôi nó sao?"

Chị cả?

Chị cả mà chú nhắc đến chính là "bác ấy", người mà hết mực yêu thương cô chỉ là năm đó làm lễ tang bố mẹ xong, bác nhận nuôi cô cũng như đề cập đi nước ngoài với bác để tiện đường chăm sóc, nhưng do cô còn trường còn bạn ở nơi đây nên cô không muốn dời đi vả lại cô rất yêu bác nên đồng thời cô cũng sợ phiền đến bác nên đã từ chối, sau cùng ông ngoại sắp xếp cho nhà chú nuôi cô. Kết quả sau đó bạn bè vì chuyện nhà cô mà xa lánh, bị bắt nạt, thầy cô cũng tỏ vẻ ra chẳng quan tâm gì tới cô dù cô có tố cáo, lắm lúc cô nghĩ biết thế theo bác đi cho rồi. Nhưng xét về nhà chú lúc đó đối với cô không lạnh nhạt, hắt hùi nên cô miễn cưỡng sống đến khi nào bị đuổi ra khỏi nhà thì tính tiếp.

"Ừ, nhưng tôi vẫn không thích, nhìn mặt nó là thấy ghét, trông giống cái thằng bố nó lắm ý."

Chú thở dài nói.

"Đợt trước, lúc em không có ở đây, con bé đã nói với anh sẽ ra ở riêng. Anh cũng đã cố thuyết phục rồi nhưng con bé cứ khăng khăng không chịu, nên anh đành đồng ý."

"Thế mình phải chi cả tiền sinh hoạt và tiền học cho nó?"

"Đúng, em thử xem nếu nó còn ở đây chẳng phải vẫn còn nuốt được tiền chị cả gửi, giờ nó đi rồi khó làm được như vậy lắm. Chúng ta vẫn nên suy nghĩ níu kéo con bé lại. Hơn nữa anh nghe nói chị cả đợi năm nó tốt nghiệp đại học sẽ chuyển một nửa giao sản cho nó thừa kế cộng cái ghế chủ tịch của bả, đợi đến lúc đó mình nịnh nọt con bé chuyển nhượng lại gia sản cho mình chẳng phải hơn sao, còn cái ghế chủ tịch thì bảo con bé nhường cho con trai mình."

"Thế bả định không chồng không con hay gì mà chuyển cho Mine?"

"Ừ, bà chỉ có công việc ở bên nước ngoài thôi, năm đó bả định nhận nuôi Mine nhưng may quá con bé từ chối, chắc nó sợ đi xa nhà đấy."

Bà dì chần chừ một lát rồi cũng lên tiếng:

"Vậy đi, để chiều nay em khuyên con bé ở lại đây đến khi tốt nghiệp đại học rồi đuổi đi cũng không muộn."

Hóa ra..

Cô trong mắt họ không những là người xa lạ mà thậm chí còn muốn bòn rút tiền của cô xong còn định chiếm đoạt hết tất cả của cô.

Vậy mà cô lại nghĩ rằng họ không đối xử tệ bạc với cô là tốt chỉ cần họ không, bắt nạt hay đánh đập cô như bạn bè cô hồi còn học trung học cơ sở thì đó là điều may mắn nhất rồi.

Nhớ một lần cô bị đánh hội đồng, quần áo còn bị xé ra gần hết, khi về cô ghé vào một bốt điện thoại gần đó muốn gọi cho bác cả nhưng chợt nhận ra cô không hề biết số của bác, cô rời bốt điện thoại, lững thững đi đến cầu đi bộ gần đó mục đích ngắm đường cho khuây khỏa bản thân phố nhưng chẳng biết từ khi nào đôi chân bé nhỏ của cô đã đứng được trên thành cầu, đôi mắt vẫn ủ rũ nhìn xuống thành phố.

A, cô muốn chết quá đi..

Chết có khi nào chấm hết không? Rồi cô sẽ có một cuộc đời tốt hơn bây giờ không?

Một chân cô dơ ra phía trước, chỉ chân đó bước hụt một bước thôi..

"--Mine, nếu bây giờ con không thích đi với bác thì bác sẽ đợi con muốn đi bác sẽ lập tức đói con về, được không?"

Bác đón con đi.

Con mệt mỏi quá rồi..

Con muốn ở bên bác

Con sẽ không làm phiền tới bác đâu..

Chân phải cô vẫn đang lơ lửng trên không trung, cô vẫn còn có gì lưu luyến sao?

Bác muốn đưa cô đi vậy mà cô từ chối ở đây.

Số điện thoại của bác cô còn không biết, sao có thể đón cô được?

Với lại bây giờ cô lấy tư cách gì để đòi bác mang cô đi? Chính cô từ chối cơ hội đó mà?

Cô nhắm mắt lại, hạ quyết tâm bước chân phải xuống.

"Dừng lại, Mine!"

Giọng nói của một cậu thiếu niên trong đầu cô vang lên.

Là cậu ấy, là Sousei.

"Đừng chết, cậu quên mất tớ sao? Còn tớ ở đây mà, là họ bắt nạt cậu họ sai, cậu không sai, nếu cậu oan ức thì để tớ tính sổ họ mà, được không?"

"Kiểu gì? Bằng cách nào?"

Mine hờ hững nói.

Cô mong đợi gì cậu bạn tưởng tượng của cô chứ?

Sousei im lặng một lúc lâu rồi ngập ngừng nói:

"Để tớ.."

Sousei nói gì vậy? Sao cô không nhớ được ra?

"Được không?"

Mine lưỡng lự một lát, chân phải cô cũng theo đó mà rút lại, cô cẩn thận bước xuống cầu. Ánh mặt cô mang nét đượm buồn, hình như đang suy nghĩ cái gì đó, phải rất lâu sau cô mới nói:

".. Sau khi xong việc?"

Gì thế này, sao bây giờ ngay cả bản thân cô nói gì cũng không nhớ được gì cả vậy.

"Ừm."

Sousei nở nụ cười tươi, hình như cậu ta rất muốn cô đồng ý phương án này.

"Nếu cậu muốn, vậy cứ theo ý cậu mà làm."

Theo ý cậu mà làm.. À?

Rốt cuộc là ý gì chứ?

Sao tự nhiên cô lại thấy đau đầu, buồn ngủ thế này.

Đôi mắt của cô bỗng dưng muốn nhắm chặt lại, cô lúc này đây chỉ muốn thu mình lại chẳng muốn suy nghĩ gì nữa. Thực sự chỉ muốn chìm trong một thế giới riêng, một thế giới nội tâm riêng dành cho cô..

Ý chí Mine dần mất đi, cơ thể cô không tự chủ được mà ngồi bệt xuống sàn, nhưng khoảng vài giây sau cô mở mắt, màu mắt của cô từ màu hồng sen chuyển sang một màu đỏ rực.

Giống với màu mắt người bạn tưởng tượng của cô.

À không, chính là cậu ta. Cơ thể vẫn là của cô nhưng ý chí thì là của cậu ta - Sousei.

Bây giờ, cậu đã có thể trừng trị cặp vợ chồng đểu giả kia.

Cậu bước đến trước cửa phòng ăn, dứt khoát kéo cánh cửa ra. Chú dì bên trong nghe tiếng cánh cửa vội vã quay ra, nhìn thấy cậu hai người đổ mồ hôi lạnh nói:

"Mine à, nay con về sớm vậy?"

Cậu không quan tâm, bước một mạch về phía nhà bếp, đến khi cậu tới được chỗ để bát đũa mới dừng chân, chậm rãi hỏi:

"Vừa nãy hai người nói gì vậy?"

Cả chú và dì hốt hoảng nhưng ngay sau đó cũng điều chỉnh được trạng thái bình tĩnh nói:

"À, chú dì đang bàn về chuyện con muốn ra ở riêng, tiện luôn đây chú muốn nói!"

Phập!

Chú đang nói thì bị khựng lại vì thấy cái gì ngang qua rất nhanh không tài nào nhìn thấy rõ được, cả người chú lúc này thấy đau nhói, tay chú như phản xạ sờ vào chỗ đau nhói đó.

Là máu.

Chú giật mình, nhìn sang chỗ có vết máu đó, có con dao, con dao gọt hoa quả đang đâm vào chỗ tim của chú. Dì nhìn thấy cảnh đó, chân không đứng vững được mà lập tức khụy xuống.

"Cháu.."

Chú run rẩy nói.

Cậu thì ngược lại, gương mặt vô cùng vui vẻ mà nói:

"Chú thấy cháu giỏi không? Cháu vô cùng giỏi trò ném phi tiêu đấy!"

Dì không kiềm chế được cảm xúc, giận dữ nói:

"Mày.. Sao mày dám làm thế, chú có đối xử gì không tốt với mày đâu, mà mày ác thế?"

Sousei cười phá lên, cậu thấy nực cười vô cùng, dì chú hoang mang nhìn cậu, lát sau cậu bình tĩnh lại nói:

"Không tốt? Việc các người cố gắng bòn rút tiền bạc rồi lợi dụng tôi để thừa kế tài sản, xong còn định chức vụ chủ tịch bác ấy nhường cho con trai các người, những cái đó đáng lẽ ra PHẢI thuộc về tôi cơ mà?"

Chú ôm vết thương, cố gắng trấn an cậu:

"Không phải vậy đâu, cháu nghe nhầm đó, cả chú và dì không có ý như vậy."

Sousei nhịn được nữa, cậu thực sự muốn giết luôn con người này quá, sao có thể giả tạo đến như vậy được nhỉ?

Cậu đi thẳng đến chỗ chú, rút con dao đang cắm ở tim, bắt đầu đâm vào chỗ đó. Chú thì ra sức kêu cậu đừng làm vậy, dì bất lực nhìn cảnh chồng mình bị chính cháu ruột giết. Đến khi cậu không còn nghe thấy tiếng của chú mới bắt đầu rút con dao ra.

Người dì bị dọa sợ, lắp bắp nói:

"Mày mà giết tao, tao gọi cảnh sát."

Tay dì run rẩy, cầm chiếc điện thoại lên chưa kịp bấm số thì con dao của cậu đã đâm vỡ màn hình điện thoại.

Cậu trợn mắt hỏi:

"Gọi ai vậy?"

Dì lúc này không thể làm gì ngoài việc van nài cậu đừng giết.

Nhưng mà quá muộn rồi.

Cậu đã đến được chỗ dì, rút dao ra khỏi điện thoại, kế sau đó cậu dơ lên và đâm thẳng vào tim của dì.

Một nhát, hai nhát.

Thật nhiều nhát.

Cho đến khi tiếng kêu cứu kia dừng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh bao giờ hết. Thực sự thích khoảnh khắc này quá.

Không có ai có thể quấy nhiễu cậu.

Hay là có ý đồ gì tồi tệ với cô rồi.

À, còn thằng con trai và hàng xóm.

Cũng may chung cư này khá xịn, cách âm tốt nhưng cũng phải nhanh chóng dọn dẹp hiện trường nào, phi tang con dao, thay bộ quần áo khác rồi dọn đồ rời đi, căn nhà này đâu còn thuộc về cô và cậu nữa đâu.

Phải, đã hai năm trôi qua.

Ngày tháng tẻ nhạt, nhàm chán cũng kết thúc, phải đi thôi, rời khỏi chỗ rác rưởi này.

*

6 giờ tối.

Tiếng chuông điện thoại reng lên, Mine với tay tìm điện thoại rồi nhấc máy, cậu trai ở đầu dây bên kia hét lớn:

"Chị, chị ở đâu cả ngày nay vậy, nhà xảy ra chuyện rồi, đến đồn cảnh sát nhanh."

Nhà xảy ra chuyện? Đồn cảnh sát?

Chưa kịp để cô đáp lại, cậu trai bên kia cúp máy.

Cô bàng hoàng tỉnh dậy, nhận thấy khung cảnh này khác với phòng của mình, đây chẳng phải chỗ cô sẽ thuê sao?

Cô dọn hành lý đến đây lúc nào vậy? Không tài nào nhớ nổi.

Nhưng vẫn còn việc quan trọng hơn, cô đứng dậy, vội lấy áo khoác rồi chạy ra khỏi nhà.

Đến đồn cảnh sát, cậu em họ cô đang đi đi lại lại, thấy cô em ấy chạy đến chỗ cô, mắng mỏ:

"Chị làm gì cả ngày trời mới nghe máy của tôi vậy?"

"Chị bận dọn đồ đạc ở nhà mới?"

"Nhà mới, chị chuyển đi lúc nào vậy, mà khoan sao chị phải dọn đi, do tôi hay nhà tôi?"

"Đều không phải, chỉ là chị không muốn làm phiền họ, mà quan trọng hơn sao em lại gọi chị ra đây?"

"Mấy giờ chị dọn đi?"

Cậu em lặp lại câu hỏi khi nãy.

"Buổi trưa nay chị về sớm, thấy chú dì bàn bạc về chuyện không muốn cho chị ở nên chị dọn hành lý đi luôn."

Cô nói dối.

Thật ra cô chẳng nhớ cái gì cả, chỉ nhớ mở mắt ra đã thấy ở nhà mới, còn chẳng biết mình đi học về như thế nào nữa.

"Thôi được rồi, tôi biết bố mẹ tôi không hề tốt với cô, nhưng tôi thì khác, tôi coi chị như chị ruột của tôi, chỉ là trước mặt bố mẹ tôi chỉ có thể làm vậy."

Cô biết.

Em họ đối xử cô rất tốt, mấy lần cô bị bắt nạt ở ngoài trường hay những lúc học thêm đều có em ấy bên cạnh.

Chỉ là, cô cảm giác mình không xứng làm chị của em ấy.

"Vào thôi, cảnh sát đợi nãy giờ rồi."

Cậu nhẹ nhàng nói.

Cô gật đầu theo sau cậu.

Bởi vì cô chẳng nhớ được chuyện gì xảy ra nên khi cảnh sát hỏi cô thì cô cũng chỉ nói được đại khái được lý do cô không có mặt lúc hung thủ gây án, cảnh sát xét qua xét lại thì cũng loại cô ra khỏi vòng nghi phạm.

Vụ việc này thật giống với hai năm trước.

Chỉ khác là ở một thành phố khác, người bị giết không phải chú dì mà là bố mẹ cô.

Nhưng người mồ côi lại là em họ cô.

Ra khỏi đồn, cô nhìn thấy bóng dáng cậu thiếu niên không nơi nương tựa, không người thân. Cô bất giác gọi tên em ấy:

"Yoru."

Cậu em quay ra đằng sau, nghiêng mặt nói:

"Sao chị?"

Cô lấy hết can đảm nói:

"Em có muốn.. Sống chung với chị không?"
— QUẢNG CÁO —