Lan Hương tính vào nhà để ăn xoài chấm muối thì bất ngờ Lan Thanh chạy đến vô vập lấy hốt hoảng thông báo một tin.
"Chị ơi không xong rồi chị... chị...chị...chị mau trốn đi" - Lan Thanh trong miệng còn ngậm miếng xoài vừa nói vừa sặc nước bọt miếng xoài chấm muối cay rát cổ họng.
Lan Hương không thể tin nổi cô chui qua vườn nhà lén lút trốn trong gian bếp gần ngay hũ gạo của nhà bác hàng xóm.
Bên ngoài đường một đám người đàn ông bê sính lễ đến trước cửa nhà cô người đứng đầu không ai khác chính là
Lục Tấn Ngạo.
Anh ta trong bộ đồ chỉnh tề nét mặt tự tin rạng ngời.
Hàng xóm bên cạnh cũng hóng hớt đi ra ngoài xem có vụ gì để hóng không.
Không gian trước nhà ồn ào sớm gây chú ý của người trong nhà.
Hà Tâm và Bạch Tuấn ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra mà nhiều người tụ họp trước cổng nhà mình đông đến vậy.
"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?!" - Hà Tâm ra ngoài mở cổng nhìn người đàn ông quen mắt đang nhìn mình và mấy bác hàng xóm xung quanh.
"Chị Tâm chị nói cho chúng tôi biết từ khi nào có con rể đến dạm ngõ cái gái lớn nhà chị này"
Bà Liên hàng xóm cười toe toét nhìn hắn khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt sáng láng đẹp trai.
"Bà đừng có nói linh tinh nha con gái tôi nó còn nhỏ chưa học hành nên hồn thì cưới xin cái gì?" - Hà Tâm nhìn chồng.
Bà Liên hàng xóm vốn là không tin khi nhìn thấy nhà trai đến đông đủ mang theo rất nhiều lễ vật đằng sau nối tiếp dài dài.
"Giàng ơi con bà lên thành phố lúc quen thằng nào nó không kể với bà à? Hôm nay đến để dạm ngõ bây giờ cả làng này mới biết đấy mà không tính để nó vào nhà hay sao?"
Bà Liên hàng xóm nói xa xả thấy sự đồng ý của rất nhiều người Hà Tâm và Bạch Tuấn biết phải làm sao khó xử nhìn người đàn ông kia.
Hà Tâm cứ thấy vẻ mặt thằng nhóc này có chút quen mắt mà lại không biết là ai có phải là...
Từ đâu đến một người đàn ông khác chui vào trong đám đông nói lớn tiếng:
"Lan Hương cô ấy hứa gả cho cháu rồi mà bác? Bác còn nhớ lời hứa đó không? Cháu vẫn chờ cô ấy từng ngày một. Còn đây là ai dám đến cái làng này để hỏi cưới gái ở đây hả?"
Chàng trai niên trẻ chống hông với vẻ mặt như ông cụ non đánh giá từ trên xuống dưới qua vẻ bề ngoài của Lục
Tân Ngạo.
"Cậu là gì của cô ấy? Trong khi chúng tôi quen nhau cô ấy không nhắc gì tới cậu chắc cậu thấy sang bắt quàng làm họ, tránh đường"
Lục Tấn Ngạo nhướn mày khinh khỉnh người trước mắt.
Trung tâm đối thoại giữa hai người khiến Hà Tâm khó xử mặt trước nhiều người bà không biết phải cư xử sao vì bà chẳng biết người đàn ông này là ai cả mà nhìn chồng nhờ ông giải quyết.
"Hai cậu dừng lại được rồi chứ đây là trước cổng nhà tôi mau giải tán đi đừng gây ồn ào mất trật tự nơi công cộng nữa"
Lan Thanh có trong nhà nhòm ra khe cửa sổ thấy chuyện không hay liền chạy sang nhà hàng xóm nơi chị gái đang trốn để thông báo tình hình.
Lách cách, lách cách.
Âm thanh tiếng cửa sau mở khẽ.
Lan Hương nghe thấy hơi giật mình còn tưởng con mèo nhà hàng xóm vào.
"Chị ơi..." - Lan Thanh thầm thì như tiếng mèo kêu tìm khắp nơi gian bếp nhỏ.
Lan Hương thấy là em gái thì lộ diện lên tiếng:
"Có chuyện gì? Sao em vào đây?"
"Chị ơi không xong rồi bên ngoài trước cổng nhà mình đám người đó cãi nhau... sắp đánh nhau đến nơi rồi"
Lan Hương xoa dịu sự lo lắng ở em gái vội vàng nói nhỏ:
"Em mau gọi bác trưởng thôn, trưởng làng đến rồi giải quyết. Chị không thể ra đó được sẽ không hay mất rồi từ từ chị giải thích sau"
Lan Thanh nhanh nhẹn, nghe lời chị chỉ thị chạy tót lên đầu xóm.
Khoảng năm phút sau nơi xảy ra ồn ào đã được giải quyết trưởng làng kêu hiện tại không có mặt Lan Hương ở đây mà cô liên quan đến chuyện này nên không giải quyết đám người kia mau giải tán.
Lục Tấn Ngạo không chấp nhận được sự thật này vì người phụ nữ của mình đã bỏ trốn khỏi mình.
Lần cuối sắp rời đi hắn lườm chằm chằm vào Trọng Hiệp cản trở việc tốt của mình.
"Việc giữa tôi với cậu còn chưa xong đâu cứ chờ đó" - Lục Tấn Ngạo quay người rời đi thì nghe thấy tiếng trả lời của Trọng Hiệp.
"Lan Hương vốn dĩ không có yêu gì anh tại sao anh vẫn cố chấp, ngoan cố đến cùng để làm phiền đến cuộc sống riêng tư của cô ấy"
"Chuyện giữa chúng tôi không liên quan gì đến cậu bớt một miệng đỡ gặp họa cậu lên cẩn thận"
Trọng Hiệp muốn bảo vệ cô đến cùng nói lại hắn.
"Anh là đàn ông mà lại chấp nhặt một người phụ nữ yếu đuối liệu có xứng đáng không? Người tồi như anh không xứng đáng với cô ấy mau biến khỏi nơi này"
Trọng Hiệp là bạn hồi nhỏ cùng với Lan Hương chơi rất thân đến tận bây giờ nên Lan Thanh mới kể chuyện của chị gái cho cậu nghe.
Khi biết được chuyện này Trọng Hiệp đã vô cùng tức giận thay cho bạn mình.
Hôm nay cậu xuất hiện để giải quyết vấn đề này mà Lan Hương vốn sợ hãi trốn tránh gặp mặt hắn.
Ở trong gian bếp nhỏ, Lan Hương sợ hãi không biết phải làm sao khi phải chứng kiến cảnh ấy và đứng trước mặt hắn.
Cô thấy bản thân mình thật hèn nhát khi trốn tránh vấn đề của mình không giải quyết mà để người khác giải quyết hộ.