Bạch Lan Hương nhớ hai năm trước bản thân mình còn nợ lần Lục Tấn Ngạo số tiền vô cùng lớn đếm bằng tiền tỷ.
Mỗi ngày sống trong sự túng quẫn dằn vặt, lẻ loi đến kiệt quệ.
Khi thấy hắn đã rời đi cô mới có can đảm ra ngoài kia.
Nhất định không để hắn toại nguyện.
Trước cổng nhà đám người kia tản đi cô mới có thể chạy về nhà.
"Chị hai bố mẹ đang chờ chị đó" - Lan Thanh ở ngoài vườn nói vọng vào.
Cũng đâu phải tại cô đâu chứ tại hắn si tình đòi đến tận nhà cuối cùng mọi chuyện không thành.
"Cậu ta là ai? Tại sao biết địa chỉ nhà mình mà đến?" - Bạch Tuấn vô cùng nóng giận nhìn con gái đứng khép lép.
"Là người mà con kể với bố mẹ đó"
Bạch Tuấn mới ngỡ ra đó là thằng nhóc mình đã dạy cho một bài học nhưng lại không chừa. Lần trước, ông gặp mặt thằng nhóc đó đúng một lần là quên mặt không còn nhớ gì nữa.
"Đáng ra bố phải nhớ rõ mặt thằng nhóc đó để cho nó mấy quả đấm. Khốn nạn thật chứ tại sao nó còn vác mặt đến nhà mình để hỏi cưới con hả?"
Lan Hương biết Lục Tấn Ngạo điên tình cỡ nào chắc chắn hắn sẽ không chỉ đến một lần này ai sẽ còn nhiều lần khác.
Không phải lần nào cô cũng may mắn như lần này, về nhà rồi mà vẫn phải gặp rắc rối.
"Anh ta có lẽ không quên được con nên mới làm vậy. Bố cứ bình tĩnh chúng ta cứ từ chối thì anh ta làm gì được mình chứ?"
Bạch Tuấn nhìn con gái còn rất ngây thơ mà ngán ngẩm: "Nó mà không làm được chuyện gì thì nó tìm cách khác chứ?... Sao con có thể nghĩ đơn giản như thế?"
Ông rất lo lắng cho con gái của mình, nó xinh đẹp như vậy lại còn ngây thơ như nữa dễ bị lừa lắm!
Hà Tâm nghĩ đến một cách.
"Lan Hương, khoảng thời gian này con về nhà ông bà ngoại sống nhé?!"
Lan Hương không do dự, phân vân chút nào lập tức đồng ý.
Lan Thanh cũng chạy tót vào trong phòng cùng chị gái nói: "'Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi cùng chị"
Hai chị em ở chung một phòng, đồ đạc cũng dùng chung nhiều thứ nên hành lý mang theo rất ít.
"Em ở nhà thôi đi cùng chị làm gì? Chị có phải sang đó chơi đâu. Ở nhà mà còn phụ giúp bố mẹ nữa chứ?"
Lan Thanh bĩu môi không chịu,
"Chị đi rồi em ở nhà chơi với ai? Chán lắm!"
Lan Hương dễ tính khi nhận thấy em gái làm nũng năn nỉ cho nó đi cùng.
"Vậy em ra kia hỏi ý kiến bố mẹ xem sao?"
Lan Thanh chạy nhảy như ếch,
"Con có thể đi cùng chị không ạ?!"
Hai hai vợ chồng nhìn nhau nhìn đứa con gái như trẻ con của mình.
"Được rồi con đi đi nhưng nhớ qua đó phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà, chị hai nghe chưa?"
Lan Thanh hiện sự vui vẻ rõ nét, chạy vù vào trong soạn đồ.
Khi soạn đồ xong tạm biệt mẹ hai chị em lên chiếc xe máy bố chở qua nhà bà ngoại.
Nhưng... Bạch Tuấn vẫn còn lo lắng nhiều thứ.
Đến nhà mình thằng nhóc đó còn biết địa chỉ thế thì nhà bà ngoại nó không còn là vấn đề nữa, tóm lại rời nhà chỉ là phương pháp tạm thời không thế tránh mãi được.
"Bố đang nghĩ gì thế ạ?!" - Lan Hương tinh ý nhận ra sự lo lắng tràn ngập trên khuôn mặt của người bố.
"Bố thật sự rất lo lắng cho con khi không có bố mẹ ở đó nhưng cũng chẳng thể làm gì được nơi đó sẽ tốt hơn cho con trong khoảng thời gian này"
Chiếc xe đi qua cánh đồng đi thẳng tắp qua một khu nghĩa địa rồi mới vòng trái.
Con đường quen thuộc này làm sao cô có thể quên được khi nó gắn liền với tuổi thơ của mình.
Bên vệ đường là hàng cây tre xanh đứng thẳng hàng, bên tay phải cô là những ngôi nhà dân cổ kính có sân vườn trong sân vườn có cây trái.
Chiếc xe máy đi mất hút vào trong xóm nhỏ, tiếng động cơ kêu và tiếng gió vù vù khiến cô hơi ù tai có chút buồn ngủ, thời điểm này trời đã có nắng ánh nắng chiếu qua mái tóc, khuôn mặt.