Lục Tấn Ngạo về đến nhà tức giận, giận dữ đập phá hết mấy cái bình hoa để trưng bày ngoài phòng khách.
"Chết hết đi... các người chết hết đi dám ngăn cản ông đây"
Choang... choang...
Lục Tấn Ngạo nghiễn răng, vẻ mặt đáng sợ như ác ma.
"Bạch Lan Hương ơi là Bạch Lan Hương sao em lại khiến tôi điên cỡ này cơ chứ? Rốt cuộc là vì sao? Vì sao một người có mọi thứ lại không có được em?"
Đám người hầu kẻ hạ sợ trốn co ro trong góc khuất tầm nhìn của ông chủ, không tin được hắn lại đáng sợ đến mức này.
"Bạch Lan Hương con nhỏ này cũng chỉ là một con đàn bà thôi có nhất thiết phải thành ra bộ dáng này không?"
Cố Triết Hạ từ đâu bước vào nói cho Lục Tấn Ngạo hiểu.
"Mày câm mõm mày lại Bạch Lan Hương là người mày có thể dùng lời lẽ như thế để gọi à? Cô ấy sẽ là vợ tao là mẹ của con tao"
Cố Triết Hạ đi qua mảnh vỡ dưới sàn nhà ngồi vắt chéo chân trên ghế.
"Mày muốn thì tao ra quán bar tao gọi mấy đứa con gái như thế cho mày lựa nó còn ngon hơn đẹp hơn nhiều"
Cố Triết Hạ thản nhiên uống trà.
"Thằng chó... mày đừng có mà nói lại những lời như thế nữa tao nể mày là bạn nên tao mới không động gì tới mày. Người phụ nữ của tao không được phép nhắc đến "gái bar" mày nghe rõ chưa?"
Cố Triết Hạ đương nhiên là không biết sợ cố chấp chạm vào nơi cấm kỵ. Lục Tấn Ngạo điên tình.
"Bạch Lan Hương cũng xuất thân từ quán bar đó thôi tao gọi như vậy thì có gì sai nào? Mày bớt dùm tao cái không đáng đâu"
Lục Tấn Ngạo không chịu nổi được những ngôn từ thằng bạn thân thốt ra hắn đến gần nắm lấy cổ áo dằn mặt.
"Câm miệng cô ấy là của tao là sự quý giá không ai có thể sánh bằng mày không được phép sỉ nhục đến danh dự, nhân phẩm, đạo đức của cô ấy!"
Lục Tấn Ngạo buông một cách mạnh bạo cổ áo Cố Triết Hạ khỏi.
"Mày hi sinh nhiều như thế nó có tình cảm với mày không hay nó bỏ trốn?"
Lục Tấn Ngạo không thể nói gì hơn ngoài chữ trách móc bản thân mình đã đối xử với cô ấy không khác gì súc vật.
"Cô ấy có phép và có quyền giận tao có quyền bỏ đi vì tao đã làm cô ấy tổn thương, đau đớn nhiều mức nào ta phải thông cảm cho cô ấy. Giá như ngày ấy tao không như thế với cô ấy thì tốt hơn, có lẽ giờ đây Bạch Lan Hương đã ở bên cạnh tao rồi!"
Lục Tấn Ngạo đau khổ chảy nước mắt nhìn hình ảnh chân dung của cô không kìm nén được cảm xúc bùng nổ.
"Tao thật đáng trách tao là thằng độc ác khiến cô ấy ghét bỏ tao... Hiện tại tao không còn mặt mũi nào để có thể gặp lại cô ấy nữa!"
Cố Triết Hạ cười ha hả, vỗ tay bôm bốp.
"Mày không muốn gặp thì nó cũng chẳng muốn gặp mày đâu thôi nín đi tí tao dẫn đi tìm mấy thú vui khác"
Sự dằn vặt, nỗi đau thống khổ của kẻ si tình với người mình yêu lớn đến mức nào khiến hắn lấy rượu giải sầu sẽ sớm quên đi những điều nhục nhã, tổn thương đã gây ra cho người ấy.
Lục Tấn Ngạo hắn giờ đây đã hối hận rồi hắn thật sự hối hận vì đã nhiều lần liên tục làm Bạch Lan Hương tổn thương.
"Trên đời này còn rất nhiều gái xinh đẹp tao có thể giúp mày tìm vài cô để giải sầu không cần buồn bã như thế nữa!" - Cố Triết Hạ tốt bụng đến bên cạnh hắn an ủi bằng lời lẽ bỉ ổi, vô sỉ.
"Cút...cút hết đi tao không muốn nhìn thấy đứa nào nữa hãy để yên tao một mình"
Lục Tấn Ngạo tự đánh bản thân mình để giúp cô phần nào hả dạ nhưng hắn càng làm vậy cô sẽ càng không biết điều đó.
"Bạch Lan Hương... Bạch Lan Hương ơi! Bạch Lan Hương kiếp này anh yêu em. Nếu có kiếp sau anh xin nguyện làm trâu làm ngựa để nhận lấy sự tha thứ của em. Em có thể giận anh nhưng em đừng hận anh có được không?
Anh biết lỗi rồi..!"
Lục Tấn Ngạo vuốt ve tấm hình trên tay ôm vào lòng. Giờ đây bên cạnh hắn chỉ có bức hình mới là điều an ủi trái tim hối hận muộn màng này.
Trời bên ngoài bắt đầu rơi cơn mưa đầu tiên của mùa hè vô cùng lớn như thể buông xả hết những ngày nắng chang chang trước đó.
"Trời bên ngoài mưa rồi liệu em có vào nhà để trú mưa không? Mưa càng lúc càng lớn như thể ông trời đang khóc thay cho anh vậy! Anh nhớ em, anh yêu em chết mất"