" Đại tiểu thư ở trong phòng bệnh cùng nhị tiểu thư thưa thiếu gia."
Bà vú trả lời với giọng điệu lạnh nhạt, trong lòng không khỏi chua chát thay Như Yến, rõ ràng vợ mình là nhị tiểu thư nhưng khi vừa đến thì lập tức hỏi đại tiểu thư.
Mặc dù bà biết thân phận thiếu phu nhân Hứa gia của nhị tiểu thư là cướp từ tay đại tiểu thư, bà biết nhị tiểu thư mới là người sai nhưng bà vẫn vô cùng chạnh lòng, chua chát.
Nghe bà vú trả lời, anh mới nhớ tình hình của Như Yến, tại sao cô ta nhập viện mà không thông báo cho anh chứ?
Chẳng phải trước kia luôn làm mình làm mẩy, chỉ sợ cả thế giới không biết cô ta nằm viện để anh đến chăm sóc cô ta hay sao?
Dạo này Như Yến rất lạ, hi vọng cô ta sau khi gặp Hân tốt nhất là đừng nên nói xấu sau lưng mình, nếu không cô ta vẫn bình thường, ai bảo Như Yến là em của Như Hân chứ?
Anh thắc mắc hỏi bà vú, giọng nói thản nhiên che giấu sự thăm dò: " Cô ấy nhập viện sao bà không thông báo cho tôi?"
" Thưa thiếu gia, phu nhân không muốn cậu lo lắng nên không cho tôi nói."
Giọng bà đột nhiên trở nên khinh thường: "Tôi nào biết cậu lại dùng phu nhân để đi cùng với đại tiểu thư chứ? Nếu không tôi đã báo với cậu ngay từ đầu ấy mà."
Dù bị bà vú vạch trần, anh vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm bà vú hồi lâu.
Đến khi mồi hôi từ trán bà vú thi nhau rớt xuống, anh mới lạnh lùng nói: " Tôi vào thăm Như Yến." sau đó anh đi qua bà ta mở cửa đi vào phòng bệnh để bà vú đứng như chôn chân trước cửa phòng bệnh.
Cạch!
Anh mở cửa, đập vào mắt mình là hình ảnh cô ngồi trên ghế một tay xoa đầu, một tay nắm lấy tay của Như Yến, ánh mắt cô tràn đầy yêu thương dịu dàng đối với người đang nằm trên giường bệnh.
Anh nghĩ rằng người nằm trên giường bệnh là mình thì hay biết mấy.
Phải, anh đang rất ghen tị với Như Yến, từ nhỏ đến lớn đều như thế, điều này chỉ một mình anh hiểu.
Anh âm thầm đến đứng bên cạnh cô, tay anh nhịn không được mà đưa lên đầu cô, vuốt nhẹ tóc cô.
Đôi mắt anh từ khi bước vào phòng bệnh luôn dán vào người cô, không thèm liếc đến cô ta một giây nào.
Khung cảnh này thật lạ lùng làm sao, người ngoài mà thấy thì sẽ nghĩ rằng cô và anh mới là vợ chồng.
Anh an ủi cô: " Cậu đừng lo, Như Yến rất tốt"
Cô khẽ cười trả lời: "Ừm, Như Yến rất tốt" nói xong cô liền để ý đến móng vuốt tên nào đó đang làm rối tóc mình, mày cô cau lại đánh tay anh ra khỏi đầu mình sau đó liếc xéo anh, tức giận nói: " Cậu chán chê cuộc sống rồi nhỉ?"
Anh cười bông đùa trả lời: " Đúng đấy, không có cậu mình chán cuộc sống này thật."
Hai mắt cô nhìn anh khinh bỉ rồi quay đầu về Như Yến, vì thế anh không thể thấy được hai mắt cô hoảng loạn má cũng dần đỏ lên.
Trong lòng cô khổ sở, không ngờ bao năm gặp lại cô vẫn vì một nụ cười của anh mà rung động, trái tim đập nhanh liên hồi.
Bỗng nhiên cô nắm lấy tay Như Yến siết nhẹ.
Em gái, chị xin lỗi.
Cạch!
Bà vú đi vào, mắt lướt qua anh rồi nhìn cô, mỉm cười nói: "Giờ đã trễ, đại tiểu thư cô về nhé, bệnh viện sắp đóng cửa rồi ạ."
Anh nghe vậy, nhìn cô ân cần: "Để tớ chở cậu về".
Cô đứng lên lắc đầu: " Tớ tự về."
Anh biết ngay cô sẽ từ chối nên: "Như Yến thức dậy mà biết tớ để cậu tự về thì không chịu đâu."
Quả nhiên cô liền đồng ý ngay.
Bà vú ở phía sau im lặng quan sát hết thảy, trong lòng dần nặng trĩu.
~~
Anh lái xe đến trước mặt cô, không đợi cô tự mở cửa, anh nhanh chân bước xuống mở cửa mời cô vào.
Cô im lặng vô xe ngồi, vừa thắt dây an toàn, anh đưa qua trước mặt cô một hộp bánh ngọt.
" Trong bữa tiệc mình thấy cậu ăn rất ít."
Cô sững sờ, sao anh biết?
Cô cười cười: " Cảm ơn cậu." rồi mở hộp bánh ăn từng chút, anh nói đúng, hiện tại cô đang đói, ngại ngùng gì không ăn.
Cô nghiêm túc ăn hết bánh ngọt, anh vừa lái xe vừa lén lút ngắm cô, đối với anh, hôm nay như thế thôi cũng đủ hạnh phúc.
~~
Xe đã chạy đến khách sạn, anh nhìn cô nói
" Hay cậu chuyển vào ở tạm nhà mình, ở khách sạn nhiều cũng không tốt."
Cô lắc đầu, cô sợ mình gây phiền phức cho Như Yến và không muốn nhìn thấy anh.
Thế giới của cô và Hào tốt nhất anh đừng bước vào.