Lý do hôm nay Hàn Du livestream giữa trưa vì vài ngày tới rất bận. Hắn tính toán phải chừng nửa tháng không online được nên mới chọn thời gian gấp rút như thế. Không biết người khác như thế nào, riêng hắn có tính dục mạnh, từng ấy ngày không tự xử thì hơi bức bối trong người.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, hắn cứ liên tục đụng phải Tiểu Kiều, mà lần nào cũng không kiềm chế được, đâm ra tính dục vô độ quá rồi. Hắn cũng đâu muốn nổi hứng ngay trên xe bus đông người, như thế có khác gì biến thái cuồng dâm đâu. Lần này hắn thật sự vô tội, có trách thì trách cô quá quyến rũ, vừa ý hắn đến mức nhìn vài lần, cọ vài cái đã dâng trào ham muốn.
Tiểu Kiều giận lắm, nếu là ai khác thì cô đã đạp cho mấy phát rồi hét toáng lên tố cáo. Khổ nỗi Hàn Du cũng coi như có quen biết, còn giúp cô vài lần. Chưa kể đến độ nổi tiếng của hắn, lỡ có người đồn đại thì thể nào sự thật cũng bị bóp méo. Mấy cô nàng theo đuổi hắn sẽ bảo cô cố ý làm hại thanh danh hắn, người như hắn không thể nào táy máy chân tay với cô được.
Tiểu Kiều đỏ mặt, giọng run run: “Đây là chỗ đông người. Anh đừng có làm bậy.”
“Tôi biết!” Hàn Du nhỏ giọng nạt lại.
Hắn thừa biết cô đang mắng chửi hắn trong đầu. Xui xẻo là hắn vừa dịch hông ra sau một tí là lại có người đẩy hắn ra trước, khiến vật cứng liên tục va chạm vào bụng dưới của cô. Chỗ đứng hiện tại quá nhỏ, hắn không có cách nào đứng yên khi thùng xe và người khác cứ lắc lư không ngừng được. Nếu hắn dạng chân trụ vững thì lại dẫn đến vấn đề chiều cao, nơi đó hạ thấp xuống một tí là đi vào giữa hai chân cô luôn, thế thì còn tai hại hơn nhiều.
Vẫn còn một lựa chọn khác là xoay người đi, không đối diện với Tiểu Kiều nữa. Hắn cũng nghĩ đến phương án này rồi, đấy là nếu hôm nay hắn không mặc quần bò bó sát. Nơi đó phồng lên một đống to cực bắt mắt, hành khách ngồi trên ghế liếc qua là thấy hết sạch, hắn thà bị cô nghĩ là biến thái còn hơn bị một đám người chỉ trỏ hạ nhục.
Tiểu Kiều uất ức nín nhịn, nước mắt lưng tròng. Mặt cô bình thường vẫn mang nét trẻ con, hôm nay cố gắng ăn mặt ra vẻ trưởng thành lại bị hắn làm cho hiện nguyên hình. Cô cho rằng đứng im, không phản ứng lại thì hắn sẽ chán mà bỏ qua cho cô. Nào ngờ rằng hắn lại càng nổi hứng hơn, bên dưới càng có xu thế phình ra không xẹp xuống được nữa.
Quai hàm Hàn Du nghiến chặt. Hắn muốn bảo cô đừng cắn môi nữa, cũng đừng chớp mi mắt đỏ hoe kia. Bộ dạng đáng thương như thế là muốn hắn bắt nạt dữ dội hơn nữa đúng không?
Cách hắn nhìn cô quá mãnh liệt, khiến cô chịu không nổi mà xoay người rồi hối hận ngay lập tức. Váy bút chì khoe trọn đường cong căng tròn, vị trí khóa kéo vốn bị che khuất đằng sau giờ đây hiện ra ngay tầm với, khiêu khích hắn đưa tay giật mạnh, luồn lách mọi ý nghĩ đen tối vào trong.
Hàn Du gục mặt lên đỉnh đầu cô, ém tiếng rên rỉ vào mái tóc suôn mềm. Hắn nghi ngờ cô cố ý câu hắn, nếu không thì tại sao hành động nào cũng kích thích hắn buông bỏ tự chủ vậy?
Hắn cảm thấy nóng quá, cả cơ thể bừng cháy khó chịu. Bất chấp tất cả, hắn vòng tay qua người cô, ôm lấy nơi giải nhiệt tốt nhất hiện giờ.
Tiểu Kiều giật mình, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đánh giá từ cô gái đứng cạnh. Cô gái tỏ vẻ ghét bỏ rồi xoay người đi. Khi đó Tiểu Kiều hiểu ra thời cơ chống cự tốt nhất đã qua rồi. Người xung quanh đã mặc định bọn họ là một cặp tình nhân, hành động thân mật là bình thường.
Thấy cô im lặng thì Hàn Du như được cỗ vũ. Hắn dần dùng sức ôm trọn cô vào lòng. Một tay hắn kìm vai cô thật chặt, một tay khác thì vòng dưới chân ngực, càng lúc càng có xu thế hướng lên trên.
Hắn nhận ra hôm nay cô không mặc áo nịt ngực, cũng không dùng loại có gọng kim loại. Cảm xúc khi chạm vào vừa mềm mại vừa chân thật. Hẳn là cúp C? Lại có thêm một điểm đúng sở thích của hắn. Cô gái này không biết từ đâu rơi xuống nhưng hắn phải điên lắm mới để cô chạy thoát.
Mấy ngón tay nhỏ bé được cắt tỉa gọn gàng bất lực cào cấu hắn trong vô vọng. Cô cứng người khi nhận ra hắn đang nhẹ nhàng ấn sâu vào giữa khe mông. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một cặp đôi đang ôm ấp, bạn trai đang cố giữ bạn gái đứng thăng bằng trên chuyến xe bão táp. Nào có ai cả gan nghĩ đến nửa thân dưới họ dán vào nhau không một kẽ hở.
Hàn Du còn biết giới hạn nằm ở đâu. Hắn chỉ đè ép thật mạnh chứ không hề đưa đẩy hay cọ sát. Mà chỉ vậy thôi đã đủ khiến Tiểu Kiều phát điên. Sự hiện diện của hắn quá rõ ràng, không tài nào làm lơ đi được. Cô có thể cảm nhận được kích thước và độ rắn chắc giữa chân mình. Hơi nóng dẫn truyền qua lại trong khi hắn bao bọc lấy cô.
Hốc mắt Tiểu Kiều đỏ lên, không phải vì uất ức mà do lửa nóng bốc lên tận đầu. Cô mơ hồ nhớ lại trước khi ra cửa đã chọn đồ lót gì. Hy vọng đó là thứ gì đó có chất vải dày, đủ để ngăn cản ướt át lan tràn.
Hàn Du không có kinh nghiệm yêu đương nhưng hắn nhìn thấu cô như một quyển sách đã đọc đi đọc lại hàng trăm lần. Hắn thổi vào tai cô, nhỏ giọng thầm thì: “Em không thấy phản cảm khi tôi làm thế này đúng không?”
Phối hợp với lời nói là một cú đẩy hông thuận theo nhịp rung lắc của xe bus. Tiểu Kiều rùng mình, màu đỏ hồng thẹn thùng kéo dài từ vành tai đến cần cổ thon dài. Cô không thể phản bác được câu nào bởi vì nhịp tim rối loạn đã bán đứng cô từ lâu lắm.
Trước cả khi nhìn thấy mặt hắn, trước cả khi biết hắn là ai, có lẽ là lúc cô nhìn thấy bả vai và cặp đùi mở rộng kia là cô đã vô thức lựa chọn hắn rồi. Đấy là bản năng của con cái, lựa chọn con đực có thể khiến nó hài lòng.