Bán Tình

Chương 24: Lời mời gọi sỗ sàng



Tám phút trôi qua tưởng chừng dài như vô tận. Tiểu Kiều lập tức tránh xa Hàn Du mấy mét khi họ bước xuống xe bus.

Không lâu sau đó, cô phát hiện ra hai người họ tiến về cùng một hướng. Cô đột ngột dừng lại làm hắn bất ngờ đâm sầm vào cô.

“Sao anh lại đi theo tôi?”

“Tôi có việc đến tòa nhà đằng kia!”

Tiểu Kiều nhìn theo ngón tay hắn, tái mặt vì đó cũng là nơi cô cần đến. Cô méo miệng: “Đừng nói với tôi là anh đang làm ở công ty 9Effect đấy.”

Hàn Du nhìn cô một lượt rồi khụ một tiếng, rõ ràng là hắn đang nhịn cười. Trên đời này đúng là lắm chuyện trùng hợp. Hắn hiểu ra cô ăn mặc thế này là để đi xin việc, còn xin đúng vị trí mà hắn nghỉ làm tạm thời.

Mà tính ra thì cũng không kỳ lạ lắm. Bọn họ học chung ngành, chung trường, cơ hội công việc kiểu này cũng hiếm, xảy ra chuyện trùng hợp cũng bình thường thôi.

Hàn Du cười bí hiểm, chẳng nói gì mà nhanh chân đi trước. Tiểu Kiều giơ nắm đấm sau lưng hắn, rủa xả trong câm lặng. Cô âm thầm cầu nguyện mọi việc đừng đúng như cô đoán, từ lúc gặp hắn cứ xui xẻo không ngừng. Nếu bọn họ làm chung thì cô chết mất, cô thực sự không thể chống cự lại hắn đâu.

Nửa tiếng sau, Tiểu Kiều ngồi trên ghế phỏng vấn mà khóc không ra nước mắt. Người tuyển dụng cô đúng là Hàn Du.

Hắn lướt qua hồ sơ xin việc của cô, vừa nhìn thấy dòng họ tên đã không nhịn được cười. Tiểu Kiều sao? Vừa vặn hợp với tên hắn, đúng là trời sinh một cặp.

Hắn khoanh tay, cười ngoác miệng: “Em nên thấy may mắn vì người ra câu hỏi tuyển dụng em là tôi đấy. Gặp phải bà cô phòng nhân sự kia thì em chết chắc. Sinh viên năm hai cũng dám xin vào đây à?”

Tiểu Kiều nhịn không được phản bác: “Không phải anh cũng chưa ra trường sao?”

Hắn hất mặt khinh khỉnh đáp: “Tôi học năm cuối và đã có ba năm kinh nghiệm rồi.”

Vậy là hắn vừa vào đại học đã kiếm được việc làm ngon lành thế này. Tiểu Kiều vừa hâm mộ vừa ghen tị. Vẻ ngoài không bằng, gia thế kém hơn thì thôi, đến tài năng cũng không hơn nổi thì biết sống làm sao?

Đùa giỡn vài câu xong thì Hàn Du bắt đầu nghiêm túc làm việc đàng hoàng. Hắn hỏi câu nào câu nấy đúng trọng tâm, bao hàm kiến thức cơ bản lẫn nâng cao. May là Tiểu Kiều cũng không phải tay mơ, cái gì biết thì rõ ràng rành mạch, cái gì không biết thì thẳng thắng không giả vờ.

Đối đáp một hồi thì Hàn Du cũng thấy tạm ổn, hắn chốt hạ: “Cũng được đấy, nhưng vấn đề là em không có kinh nghiệm làm việc trong hệ thống lớn. Vậy thì chỉ còn cách xem xét các sản phẩm em từng làm thôi.”

Nói tới đây thì Tiểu Kiều mới thấy hồi hộp. Tác phẩm tốt nhất mà cô có lại chính là bức bị đạo kia. Nếu là người khác thì cô còn đưa ra được, đối mặt Hàn Du thì chí khí giảm sút nghiêm trọng. Cô dè dặt lấy tập hồ sơ ra rồi lén lút rút lại bức tranh kia đi.

Hàn Du híp mắt, không bỏ qua bất kỳ động tác nhỏ nào của cô. Hắn nhanh tay giật lấy bức tranh cô định giấu: “Đã đem tới rồi thì còn sợ cái gì? Xấu đẹp thế nào cũng là thành quả bản thân làm ra, phải tự tin vào chứ.”

Vừa nhìn thấy nội dung trên bức tranh thì hắn thay đổi sắc mặt hẳn, trở nên trầm trọng hơn nhiều. Chuyện đạo nhái cả ngành đều biết nhưng mới là nghi vấn thôi. Email nặc danh không biết ai gửi. Chủ nhân bức ảnh bị đạo thì không rõ danh tính, mọi người chỉ có thể đợi cô Hoan kia trình bày.

Hàn Du quen biết rộng nên hiểu rõ sự việc phức tạp hơn nhiều. Bức tranh đoạt giải của cô Hoan đang tham gia triển lãm ở nước ngoài, còn đang được người ta hỏi mua với giá cao. Nếu giao dịch thành công thì số tiền đó sẽ được gửi cho tổ chức từ thiện. Thế nên ý của nhà trường là ém nhẹm sự việc mà chẳng cần biết có đạo hay không.

Thử tưởng tượng xem. Kể cả khi Tiểu Kiều chứng minh được bản thân là tác giả. Khi vụ giao dịch không thành thì mọi người sẽ vịn vào cớ cô không có lòng thương người, vì cô mà trẻ em nghèo mất đi một khoảng tiền lớn. Cô Hoan kia dù có bị đuổi thì người thân thiết với cô ta trong trường sẽ tìm cách trả thù cô. Việc này ít nhiều cũng sẽ tổn hại danh tiếng cô sau này, muốn học cao hơn cũng khó hay xin việc sẽ bị soi mói đủ điều.

Hắn trầm giọng: “Ngoài tôi ra còn những ai biết em là tác giả bức tranh này?”

Cô suy nghĩ thật kỹ mới trả lời: “Chỉ có tôi và một cô bạn thân biết thôi.”

“Tạm thời em đừng làm gì cả, tôi sẽ tìm cách xử lý chuyện này.”

Cô chớp mắt ngơ ngác: “Anh muốn giúp tôi?”

Hàn Du liếm môi, đột ngột đứng lên. Hắn chống tay lên bàn, kề sát vào mặt cô: “Nếu tôi giúp được em giải quyết chuyện này êm ái thì em muốn cảm ơn tôi như thế nào?”

Tiểu Kiều dựa sát vào lưng ghế, bối rối nói: “Thì cảm ơn, mời một bữa. Không thì anh muốn thế nào?”

Hắn im lặng thật lâu, ánh mắt xoáy sâu vào người cô. Hắn làm cô có cảm giác bản thân trần trụi dù đang mặc quần áo đầy đủ, từng sợi lông tơ dựng lên lạnh toát.

“Em biết tôi muốn gì.” Hắn nói khẽ, gần như không thể nghe thấy.

Tiểu Kiều phải dùng toàn bộ sức lực để ngăn bản thân bật dậy chạy trốn. Cô cắn môi, làm lớp son vốn đã nhạt màu giờ càng phai mờ: “Ở đây có camera.”

Hắn bật cười, cô luôn dễ dàng khiến hắn thấy vui vẻ như thế: “Vậy là ở chỗ không có camera thì được đúng không?”

Cô lí nhí: “Ý tôi không phải vậy.”

Hắn ngồi xuống ghế, bễ nghễ như vừa chiến thắng một trận đánh oanh liệt: “Tôi cũng không muốn khó dễ em. Một bức ảnh khỏa thân thôi là được.”

“Anh điên à?” Cô mắng: “Tôi còn chưa ngu dữ vậy đâu.”

“Không cần lộ mặt. Không cần gửi qua ứng dụng nào mà dùng chính điện thoại của tôi chụp. Cơ thể của em đâu có vết bớt hay nốt ruồi nào để nhận điện, như vậy thì cho dù tôi có đem ảnh đó khoe khoang khắp nơi thì cũng không có ma nào tin đâu.”

Tiểu Kiều mím môi, não bộ lùng bùng không nghĩ được điều gì. Thứ làm cô hoảng hốt không phải là vì lời đề nghị sỗ sàng hay là tình thế không thể chối từ. Chuyện đáng lưu tâm là hắn hiểu rõ cơ thể cô, đến mức mà có nốt ruồi nào hay không cũng biết.

Cô buông xuôi, chấp nhận thỏa thuận: “Tôi không muốn bị chèn ép hay đuổi học. Càng không muốn bị người khác nói bậy sau lưng.”

“Được.”

“Anh phải đảm bảo không lộ ảnh tôi ra ngoài.”

“Tôi thề. Như vậy được chưa.”

Hàn Du chống cằm, hưởng thụ cảm giác khoái trá khắp tâm can. Hôm nay là một bức ảnh, sớm thôi sẽ là cơ thể thực thụ, một ngày nào đó có thể là cả tâm hồn.