Bởi vì bàn tay bị thương mà cả tuần đó Tiểu Kiều không thể đi làm. Cộng thêm tin tức từ Hàn Du đảm bảo có thể đậu phỏng vấn nên cô quyết định nghỉ ngơi, cả ngày không phải đi học thì nằm ngủ, sung sướng vô cùng.
Đến cuối tuần cô mới thấp thỏm lo âu vì tay chưa khỏi hẳn. Cô bàn trước với mọi người nói dối mẹ là do qua đường không cẩn thận nên gặp tai nạn. Thà bị mắng là vụng về còn hơn lòi ra chuyện tình cũ đánh ghen rắc rối.
Ngân Thương vì vậy mà áy náy không thôi. Bọn họ ngồi xe Hàn Du về nhà, cô ấy cứ bám lấy Tiểu Kiều quan tâm chăm sóc, đến ăn trái cây cũng muốn đút tận miệng. Tử Long ngồi ghế phụ hết dò xét Hàn Du tới liếc xéo Tiểu Kiều, sẵn tiện oán giận vài câu hai đứa em trai trời đánh mà tâm trạng xuống dốc không phanh.
Từ trường học về đến nhà cũng không xa lắm, nhà Tiểu Kiều không giàu nhưng sân vườn rộng rãi, nhét một chiếc xe hơi vào chẳng vấn đề gì. Cô chào hỏi hàng xóm qua loa rồi nhanh chóng đẩy mọi người vào trong. Thể nào nay mai cũng bị đồn ầm lên khắp nơi là nhà bọn họ song hỷ lâm môn, anh trai cưới vợ đẹp còn em gái vớ được chồng đại gia.
Ngân Thương bình thường đã ít nói, gặp phải trường hợp ra mắt phụ huynh xấu hổ thế này càng im thin thít. Tiểu Kiều xưa nay luôn đóng vai người vô hình, sau khi bị mắng chửi vài câu thì lặng lẽ ngồi một bên. Mọi công việc ứng phó cha mẹ đều do hai chàng trai xử lý. Tử Long hỏi gì đáp nấy đúng trọng tâm, bảo vệ người yêu hết mực. Hàn Du thì khéo léo giới thiệu bản thân, tra xét vòng vèo cỡ nào cũng không làm khó được hắn.
Kết quả là mẹ Tiểu Kiều vô cùng hài lòng, cười không khép được miệng. Cha cô thì được dịp khui hũ rượu ngâm rắn ra, xui là đụng trúng tên ngàn chén không say, trời chưa tối đã lăn quay ra ngủ, con rể tương lai thì còn đủ sức chở mọi người đi mua đồ.
Hai cô gái tính tình hợp nhau, mua sắm vật dụng cá nhân thôi mà vui vẻ quên trời đất. Ngân Thương lựa bàn chải đánh răng xong quay qua đề nghị: “Tối nay hai chị em mình ngủ chung đi.”
“Không được!” Tử Long đứng sau chen vào: “Chị quên hôm nay là ngày gì rồi à?”
Câu hỏi nghe qua thì đơn giản mà vào tai Ngân Thương thì thành lời mời gọi ngượng ngùng. Cô đỏ mặt từ chối: “Ở nhà thì đừng bàn chuyện ấy, để sau này rồi tính.”
Tiểu Kiều nghe chẳng hiểu gì, thuận miệng hỏi: “Hôm nay là ngày gì? Hai người có hẹn đi chơi à?”
Tử Long khụ một tiếng rồi đánh trống lảng: “Muộn rồi đấy, mua nhanh còn về nhà.”
Nhà không có phòng cho khách, mẹ Tiểu Kiều có muốn ôm cháu sớm cũng không dám để trai gái bén lửa dẫn đến hậu quả cưới chạy bầu. Kết cục là hai cô gái ở chung, Hàn Du ngủ tạm phòng cặp sinh đôi, Tử Long đương nhiên là về phòng riêng của mình.
Vùng thôn quê không có hoạt động ban đêm sôi nổi như thành phố, chín giờ tối là lên giường nằm hết. Tiểu Kiều chia nửa cái giường cho chị dâu tương lai, tâm sự vài câu đã ngáp ngắn ngáp dài. Cô sống ở ký túc lâu rồi, ngủ giường tầng nhỏ hẹp đã quen còn Ngân Thương không được vậy, lăn lộn hồi lâu mới chợp mắt được.
Nửa đêm, Tiểu Kiều khát nước tự động thức dậy, quơ tay khắp nơi mà không thấy chai nước đâu. Nghe tiếng ve kêu ngoài vườn cô mới nhận thức bản thân đã về nhà, không còn ở thành phố nữa. Cô nghiêng người, không thấy Ngân Thương nằm cạnh còn tưởng là cô ấy đi vệ sinh, đến khi đợi mãi không thấy quay về mới sinh ra lo lắng.
Trời tối khó nhìn thấy đường đi, nhà vệ sinh lại nằm ở bên ngoài. Tiểu Kiều sợ Ngân Thương gặp chuyện nên mò mẫm đi kiếm. Cô sống ở đây nhiều năm, quen đường rồi nên cũng lười bật đèn, cứ thế đi một mạch ra khỏi phòng.
Không gian tối đen cản trở thị giác, tạo điều kiện cho thính giác hoạt động mạnh hơn. Tiểu Kiều muốn đi ra phòng khách phải ngang qua chỗ Tử Long, cũng là nơi phát ra âm thanh rất lạ.Nghe như có một cô gái đang chịu gì đó rất khổ sở, khóc rấm rứtkhông dám cho ai hay.