Bán Tình

Chương 29: Trong căn phòng tối (2)



Tiểu Kiều nghiêng đầu, áp tai lên cánh cửa. Ngoài tiếng rên rỉ thút thít ra là âm thanh da thịt chạm vào nhau, thi thoảng còn có đồ gỗ đung đưa cọt kẹt. Kết hợp lại với nhau thì có ngây thơ cỡ nào cũng biết bên trong đang diễn ra cảnh tượng nóng bỏng gì.

Ba giây đầu tiên cô còn đang ngáy ngủ, suýt nữa đã gõ cửa bảo hai đứa em trời đánh vặn nhỏ loa lại. Muốn xem phim cấm cũng phải có phong thái của người xem phim cấm chứ, ai lại phô trương thế bao giờ? Ba giây sau cô mới tỉnh ra, hai đứa kia trốn mất rồi còn đâu, đây cũng không phải phòng chúng nó.

Não bộ bị tác động bất ngờ vận hành hết công suất. Cô nhớ lại câu hỏi khó hiểu lúc họ đi mua đồ, thêm cả việc Ngân Thương lén lút mua băng vệ sinh mà chưa thấy dùng. Ngày hôm nay có lẽ nào là ngày... rụng trứng?

Đàn ông bao nuôi gái trẻ kiếm mụn con trai thời nào cũng có. Bây giờ phú bà không chồng mà muốn sinh con thì có vấn đề gì? Cô cho rằng Tử Long xét mặt nào cũng ưu tú vượt chuẩn, miễn không dính phải gen lặn thì đường hậu đại về sau sáng sủa khỏi bàn. Ngân Thương nhìn trúng anh cô cũng dễ hiểu.

Tiếng rên rỉ đè nén trong phòng nghe có vẻ khổ sở, Tiểu Kiều ý tứ đi nhón chân trở về phòng, giả bộ như không hề biết gì hết. Tay cô sắp chạm được đến nắm cửa thì đột ngột đâm sầm vào ai đó, còn chưa kịp hét lên đã bị bịt miệng.

“Suỵt! Em muốn gọi cha mẹ em dậy nghe hai người kia làm chuyện tốt à?”

Tiểu Kiều nghe ra giọng Hàn Du, tức lắm mà không dám nói lớn: “Nửa đêm anh không ngủ đi, ra đây làm gì?”

Hắn kéo cô lại gần, mờ ám trả lời: “Tôi đi đòi nợ.”

Tiểu Kiều giật thót, nhanh chóng xoay người muốn trốn thì đã muộn. Hắn chỉ cần một tay đã có thể nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, tay còn lại thoải mái mở cánh cửa mà cô vừa định trốn vào.

Hàn Du hít một hơi khoan khoái tận cuống họng. Phòng hai đứa con trai vừa bừa bộn vừa có mùi kỳ lạ làm hắn không tài nào ngủ được. Bây giờ hắn có cảm giác như được hương chanh bao bọc, từng lỗ chân lông mở rộng vui sướng tràn trề.

Hai chân Tiểu Kiều không chạm đất đá loạn lung tung, dùng hết sức lực mà vẫn không giãy ra được. Cô sợ hãi xin tha: “Chúng ta chưa bàn xong mà? Anh còn nói để tôi có thời gian suy nghĩ, mới vài ngày anh đã nuốt lời rồi sao?”

“Đó là hai chuyện khác nhau.” Hàn Du bắt đầu giở trò tính toán: “Chuyện quan hệ của chúng ta thì liên quan gì chuyện tôi giúp đỡ em? Tôi nói rồi, có qua thì phải có lại, hôm nay tôi giúp em thì em phải báo đáp lại đàng hoàng mới được, như thế mới công bằng.”

Hắn đặt cô lên giường rồi buông lỏng tay, ra vẻ như bản thân rất dễ nói chuyện nhưng lời nào cũng triệt hết đường sống của cô: “Em muốn quỵt nợ thì tôi lập tức lái xe về nhà, chuyện gia đình em thế nào tôi không xen vào nữa.”

Nửa đêm hắn đột nhiên bỏ về thì Tiểu Kiều khó mà giải thích với cha mẹ được. Không cẩn thận thì sẽ để lộ ra chuyện đánh ghen, rồi chuyện cô có khả năng mắc bệnh xã hội. Cô ăn mắng không sao, nhưng nếu để chị dâu bị ghét bỏ thì cô không chịu nổi.

Tiểu Kiều cắn môi, nhẹ nhàng níu áo hắn: “Vậy anh muốn thế nào? Lột hết rồi chụp ảnh có được không?”

Trong bóng tối, Hàn Du âm thầm cởi hai nút áo, thì thầm: “Tôi tốn cả ngày trời ở đây mà chỉ đáng giá một bức ảnh thôi sao? Em xem nhẹ tôi quá rồi đấy.”