Bán Tình

Chương 34: Có phải vì yêu?



Tiểu Kiều chưa mang quân ra trận mà ý muốn đầu hàng đã lăm le trong đầu. Dù sao cũng là lần đầu tiếp xúc với kiểu quan hệ nam nữ khác với tình bạn, cô cần đắn đo rất nhiều yếu tố khó nói.

Cô hắng giọng, nghiêm túc hỏi: “Cậu và Cao Tùng hòa hợp như vậy thì cái tài khoản VIP đó là sao? Tớ tưởng chỉ có người không được đáp ứng nhu cầu đầy đủ mới cần xem mấy nội dung như vậy.”

“Trời đất!” Bảo Vy ngán ngẩm thay bạn: “Cậu ngây thơ quá rồi đó, thế nên tớ mới bảo cậu nhanh nhanh kiếm bạn trai dùm đi. Trên đời này còn có cái gọi là khúc dạo đầu cậu biết không? Thỉnh thoảng tụi này cũng cần xem này nọ trợ hứng chứ. Hơn nữa lần đầu của Cao Tùng thuộc về tớ, lúc đấy trai tân không có kinh nghiệm thì phải xem phim chứ sao.”

Tiểu Kiều bĩu môi, định bảo cô vừa mất một nửa sự ngây thơ vào tay Hàn Du rồi mà không dám. Bảo Vy có vẻ không ưa hắn lắm, cô cũng không thể giải thích mọi chuyện bắt đầu từ đâu. Cô ấy mà biết vì mỗi bộ đồ lót đỏ vớ vẩn mà bạn thân rơi vào tay của tên ăn chơi số một trường này thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

“Cậu thật sự cho rằng tớ nên hẹn hò hả?” Tiểu Kiều cảm thán: “Không phải ai cũng may mắn như cậu. Hầu hết mối tình thời đại học đều không lâu bền.”

Bảo Vy chỉnh sửa lại ý nghĩ lạc hậu của bạn: “Lúc tớ quen Cao Tùng đâu có ý định lâu dài. Chủ yếu là tớ thấy vào đại học mà không yêu đương thì phí cả thanh xuân. Thà đổ vỡ đau khổ còn hơn là không có gì để nhớ đến mà đúng không?”

Tính cách hai cô gái gần như trái ngược nhau. Nếu Bảo Vy là kiểu dũng cảm sống như ngày mai không tồn tại thì Tiểu Kiều chỉ muốn bo bo giữ mình.

Tiểu Kiều thực sự hâm mộ những người dám nghĩ dám làm, cô hít thở sâu, hạ quyết tâm nói: “Tớ sẽ tìm bạn trai, không yêu đương thì trải nghiệm cho biết.”

“Đúng đấy, cứ quen trước đi, không hợp thì chia tay, hợp thì đường nào cũng nảy sinh tình cảm. Thời này muốn yêu đương thì phải tự thân vận động, chân ái không có tự nhiên mà xuất hiện đâu.” Bảo Vy triết lý thâm sâu, người có kinh nghiệm nói câu nào cũng có ý nghĩa riêng.

Tiểu Kiều như tìm thấy ánh sáng cuộc đời, một lý tưởng mới mẻ đáng để noi theo. Cô gật gù chiêm nghiệm, càng nghĩ càng thấy chí lý.

Người như Hàn Du không dễ kiếm được, bỏ qua cái tính khí khó chịu kia thì không chê được điểm nào. Tiến triển nhanh thì đã sao, coi như tiết kiệm thời gian cưa cẩm tốn kém. Lỡ như không hợp thật thì coi như là kinh nghiệm để đời, xác định quan hệ với hắn cô không lỗ đi đâu được.

Bảo Vy không biết diễn biến phức tạp trong đầu Tiểu Kiều mà mải mê lướt mạng xã hội. Đột nhiên cô đứng bật dậy, hoảng hốt nói: “Cái quỷ gì vậy? Sao lại thành tác phẩm của Hàn Du rồi?”

Cái tên đang nhảy nhót trong đầu Tiểu Kiều nãy giờ bị người khác gọi thành tiếng làm cô giật mình theo, ngơ ngác hỏi: “Hả? Gì? Tác phẩm nào của Hàn Du?”

“Là tác phẩm của cậu đó, cái ảnh bị bà Hoan đạo. Cậu tự mà coi đi!” Bảo Vy nhanh tay gửi link qua điện thoại bạn thân.

Tiểu Kiều đọc xong tin tức thì hết hồn không nói được lời nào. Hàn Du vậy mà lại nhận hắn là tác giả của bức tranh kia, cứng rắn tố cáo cô Hoan đạo nhái. Phần bình luận bên dưới loạn hết cả lên. Bạn bè và người yêu thích hắn đương nhiên ủng hộ hắn đòi lại công bằng. Người ghét hắn cũng không ít, lớn lối phỉ báng hắn cố tình gây rối.

Bảo Vy tính khí nóng nảy, xắn tay áo lên mở laptop ra chuẩn bị hành động: “Để đó cho tớ, mười phút là xóa trắng tài khoản của hắn luôn.”

“Chuyện này...” Tiểu Kiều lắp bắp: “Thật ra... Hàn Du đang giúp tớ đó.”

Bảo Vy sững người: “Sao hắn lại giúp cậu? Hai người có quen biết gì đâu?”

Không thể nói rõ ràng, Tiểu Kiều đành lựa câu xếp chữ: “Hắn mời tớ đến làm việc chung công ty, bù lại hắn giúp tớ giải quyết chuyện này coi như là trả công.”

“Chỉ vậy thôi?” Bảo Vy nửa tin nửa ngờ, bây giờ còn có kiểu tuyển dụng nhân viên bằng cách giúp đỡ xử lý chuyện cá nhân à?

Thấy Tiểu Kiều gật đầu lia lịa thì Bảo Vy nhíu mày: “Nhưng mà hắn làm vậy không ổn chút nào. Cậu thấy người ta bình luận thế nào rồi đó, còn có cả giáo viên góp vui nữa. Thà để tớ gửi bài nặc danh lên báo chí còn hơn.”

Chuyện bức tranh đạo nhái được triển lãm ở nước ngoài, dùng tiền đấu giá để quyên góp từ thiện cho trẻ em nghèo cũng được nhắc đến. Từ đó những người nhân danh cái thiện bắt đầu tràn vào, khuyên Hàn Du đừng làm to chuyện, đợi nhận được tiền rồi tính sau. Kẻ ghen ghét được dịp mỉa mai, bảo hắn có ngon thì móc tiền ra đền, bù đắp cho bọn trẻ.

Hàn Du chỉ đăng đúng một bài tố cáo đó, ai nói gì cũng để y nguyên không xóa. Khi có hơn ngàn người chia sẻ rồi thì hắn ngang nhiên tag nhà trường, hiệu trưởng và trưởng khoa vào. Thế là những người khác hùa theo, hết tag giáo viên lại tag đến cả bộ giáo dục, sự việc đã phức tạp càng thêm sôi nổi.

Không biết bằng cách nào mà hắn mò ra được giấy đăng ký bản quyền ở tận Phần Lan, nơi hãng game mua bức tranh của cô hoạt động. Phần tên họ tác giả còn để biệt danh chứ không phải tên thật, cái tài khoản quèn chỉ được chục người bạn của cô có lên tiếng nói giúp hắn cũng chẳng ma nào tin.

Tiểu Kiều từ lâu đã lường trước được hoàn cảnh này, nhưng cô không ngờ người hứng chịu nó lại không phải là mình. Cô ôm điện thoại bằng cả hai tay, lặng lẽ nhìn con số bình luận tăng lên một cách chóng mặt. Trong đó đâu chỉ là những lời ủng hộ, hắn vì cô mà bị biết bao người mắng chửi.

Đáng lẽ ra cô nên thấy áy náy, lo lắng hay giận dữ mới đúng. Nhưng tại sao cô lại hưng phấn như thế này?

Hàn Du hy sinh vì cô như thế, nhất định là vì hắn cũng có tình cảm với cô có đúng không?