Bán Tình

Chương 33: Tình trạng mất cân bằng



Dù không đành lòng Tiểu Kiều vẫn nói rõ ràng tình trạng của Lạc Mộng với em trai: “Em ấy không nhớ được gương mặt của người khác, thế nên mỗi lần gặp chị đều tự nói rõ họ tên để em ấy nhận thức được chị là ai. Lần đó chị sợ em ấy nhầm lẫn em với người khác nên mới giới thiệu hai người, chứ chị đâu có ý muốn để hai người làm quen hẹn hò gì đâu.”

Hoàng Trúc không ngốc, cậu nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Lúc cậu tỏ tình không có nói cậu tên gì, Lạc Mộng thì không nhớ mặt cậu thế nên mới trả lời là cần thời gian suy nghĩ, tương đương với từ chối khéo. Sau đó bọn họ vô tình gặp nhau vài lần cũng thế, cô ấy hoàn toàn không biết người đi cùng chính là người đã tỏ tình với cô ấy trước đó.

Sự thật oái oăm này khiến Hoàng Trúc suy sụp tinh thần, cả ngày như người mất hồn. Cậu bị cha mẹ mắng chửi mà chỉ ngồi im chịu trận, không hề bướng bỉnh cãi lại như mọi khi. Tiểu Kiều đau lòng thay em nhưng lại nghĩ thế này có khi lại hay. Kế hoạch đóng phim tan tành, hiểu lầm với Lạc Mộng hóa giải, tuy đau nhất thời mà đỡ rắc rối về sau.

Đến ngày hôm sau vẫn không thấy bóng dáng Chấn Phong đâu, có vẻ là sợ tội nên quyết tâm trốn nhà không về. Tiểu Kiều thấy tình hình ổn định rồi thì muốn về trường học, Ngân Thương thuận thế đề nghị đi theo. Hai cô gái không chịu ở thì hai chàng trai đành theo hộ tống, chỉ riêng Hoàng Trúc ôm cõi lòng tan nát muốn ở lại dưỡng thương thêm một tuần.

Lúc đi bốn người, trở về chỉ còn hai. Tiểu Kiều ngồi ghế phụ mà thất thần. Cô đoán hai người kia muốn tách ra đi hẹn hò riêng rồi, do dự không biết có nên thăm dò cụ thể hơn không. Cô không kỳ thị việc có bầu trước khi cưới, vấn đề là Ngân Thương biểu hiện như muốn làm mẹ đơn thân, trong khi anh cô đâu phải người thiếu trách nhiệm. Sống với nhau từ nhỏ tới lớn, cô hiểu rõ trong ánh mắt yêu thương của Tử Long là ý muốn gắn bó lâu dài.

Hàn Du thấy cô hết thở dài thì lắc đầu, lo lắng hỏi: “Em đang nghĩ gì đấy?”

“Sợ anh trai thất tình.” Chia tay là chuyện nhỏ, chia tay mà vướng bận con cái thì có khi lầm lỡ cả đời. Ngân Thương yếu đuối nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng, trong khi anh cô lún chân vào đoạn tình cảm này hơi sâu, e rằng tương lai khó mà rút ra nổi.

Là đàn ông với nhau, Hàn Du có cách lý giải Tử Long khác hẳn Tiểu Kiều. Hắn cảm thấy người này làm việc cứng ngắc nhưng chắc chắn đâu vào đó. Chuyện tình cảm bây giờ có vẻ lộn xộn thế thôi, về lâu dài thì anh ta nhất định đã tính toán kỹ càng.

“Em nên tập trung vào chính em đi thì hơn, đừng mãi lo cho người khác như thế.” Hắn nhắc nhở.

Tiểu Kiều biết hắn ám chỉ giao kèo giữa họ còn chưa thỏa thuận rõ ràng. Thực ra trong lòng cô đã vạch rõ điều kiện rồi, chỉ là không biết nên trình bày thế nào mà thôi. Một mặt cô cảm thấy giống như đây là một cuộc giao dịch không có cảm xúc, mặt khác lại muốn được xác nhận chắc chắn nhu cầu đôi bên. Mâu thuẫn này làm cô khó chịu mãi không thông.

Hàn Du chở cô đến tận cổng ký túc, thoải mái nói: “Chúng ta có rất nhiều thời gian, em cứ suy nghĩ kỹ càng đi.”

Thái độ thấu hiểu của hắn càng làm cô khó chịu hơn. Cô sợ là bản thân đang làm quá vấn đề.

Trước khi để cô xuống xe thì hắn đề nghị: “Em đổi đồ ăn với tôi đi.”

Mẹ cô đưa cho họ rất nhiều đồ ăn. Hắn để ý thấy phần mình thì toàn thịt với trứng, trong khi cô chỉ có rau cải nhạt nhẽo.

Cô cười trừ: “Không cần đâu, tôi thích ăn rau.”

Hắn chợt thấy đau xót trong lòng. Hắn tò mò muốn biết có phải vì chuyện người chị sinh đôi kia mà cô bị hắt hủi hay không. Tiếp xúc với gia đình cô một khoảng thời gian ngắn thôi hắn đã nhận ra thái độ cha mẹ cô khác lạ lắm. Lúc đầu hắn cho rằng vì trọng nam khinh nữ mới thế, nhưng cách họ đối xử với Ngân Thương không giống vậy.

Tệ thật, nếu như quan hệ của họ tốt hơn thì hắn đã có thể mở lời, hay chí ít là an ủi cô đôi chút. Tình huống hiện tại muốn tìm hiểu chuyện này thì tọc mạch quá. Hắn nhăn mặt, quyết đoán bỏ qua.

Tiểu Kiều để tay lên cửa xe, hạ quyết tâm nói: “Ngày mai, tôi sẽ cho anh câu trả lời cuối cùng.”

Cô không đợi hắn đáp lại mà vội vàng xuống xe. Hắn nhìn theo bóng lưng cô, tự nhiên thấy hồi hộp bất an. Trước nay hắn vẫn luôn bất cần, chưa bao giờ quá đặt nặng bất cứ thứ gì. Bây giờ mọi nhu cầu của hắn đột nhiên đều liên quan đến cô, mãnh liệt đến độ không có được sẽ dẫn đến ăn không ngon, ngủ không yên. Vì tương lai êm ái sau này, hắn buộc phải tóm gọn cô trong tay mới an lòng.

Khi Hàn Du đang bức bối thì Tiểu Kiều cũng không dễ chịu hơn được bao nhiêu. Cô vừa vào phòng là nhảy lên giường, úp mặt vào gối.

Bảo Vy kiểm tra túi rau dưa xong thì khó chịu ra mặt: “Lần nào cũng thế, đã bảo ở ký túc không cho nấu ăn mà. Mẹ cậu muốn tụi mình nhai rau sống hay gì?”

Tiểu Kiều đột ngột nhổm mặt lên nhìn Bảo Vy trừng trừng làm cô hết cả hồn: “Gì vậy? Tớ thắc mắc thôi mà, đã nói gì quá đáng đâu?”

“Lúc trước cậu với Cao Tùng quen nhau thế nào vậy?”

Tự nhiên bị hỏi chuyện riêng tư, Bảo Vy khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Thì tình cờ quen biết, thấy hợp thì quen thôi.”

Tiểu Kiều hỏi tới: “Hợp là hợp thế nào mới được?”

“Mặt hợp, dáng hợp, tính cách cũng hợp, đặc biệt là chuyện chăn gối không chê vào đâu được.” Mới đây lòi ra cái sở thích hơi kỳ lạ, suýt nữa thì chia tay, may mà vẫn đâu vào đấy.

Tiểu Kiều lại úp mặt vào gối chiêm nghiệm nhân sinh. Nói như Bảo Vy thì cô và Hàn Du cũng hợp lắm. Hắn không chê mặt cô thì thôi, không tới lượt cô chê mặt hắn. Dáng người thì coi như xứng đôi vừa lứa, cô cũng không ghét việc gần gũi thân mật với hắn.

Tính cách là trở ngại duy nhất còn lại. Tiểu Kiều nhạy cảm nhận ra rằng cô sợ Hàn Du. Mỗi lần ở cạnh hắn, cô lại mang tâm lý của loài cừu. Cô luôn bất giác nghe theo hắn, hành động và suy nghĩ theo cách của hắn. Hắn quá mạnh, còn cô thì quá yếu, cho dù có kiên cường phản kháng đến đâu cũng không tìm được thế cân bằng.

Mối quan hệ đơn phương phụ thuộc vào một bên luôn luôn là thứ mà cô muốn tránh nhất.