Bán Tình

Chương 47: Đề nghị sống chung



Người phụ nữ nhìn Tiểu Kiều từ đầu xuống chân, gương mặt nghiêm nghị khó dò. Bà có vẻ không hài lòng khi thấy cô mặc đồng phục khoa Đồ họa, ngó xuống vòng hông nảy nở thì chân mày mới giãn ra.

“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”

Tiểu Kiều có khổ mà không dám nói. Nếu để mẹ Hàn Du biết họ quen nhau chưa đầy một tháng đã lên giường thì cô chết chắc. Dây thần kinh cô căng ra, cảm thấy trả lời kiểu nào cũng không xong.

Đúng lúc Hàn Du kiểm tra điện thoại thấy đồ ăn đã giao tới mà chẳng có cuộc gọi nào. Hắn mở cửa xem thử thì thấy hai người phụ nữ đủ sức làm hắn kiệt quệ theo hai kiểu khác nhau đang giương cung bạt kiếm. Không cần tìm hiểu tình hình, hắn kéo Tiểu Kiều vào trước rồi cự mẹ hắn lại bên ngoài, khép hờ cửa đề phòng.

Bà tức giận nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Mẹ đâu có ăn thịt bạn gái con mà đề phòng như thế. Mẹ chỉ muốn tìm hiểu người mà con thích.”

Hắn lạnh lùng đáp trả: “Không cần. Chuyện tôi thích ai từ lâu đã không liên quan gì đến bà, bớt đến làm phiên tôi lại đi, cảm ơn.”

Tiểu Kiều nép sau cánh cửa, lặng lẽ giơ ngón cái lên với hắn. Cho cô mười lá gan cũng không dám nói chuyện với phụ huynh cô như hắn.

“Mẹ có chuyện quan trọng cần nói với con.” Bà nhẹ nhàng ám chỉ, ý muốn Hàn Du mời mình vào trong.

Tiếc thay, Hàn Du đã không muốn thì cứng mềm gì cũng không ăn: “Nói nhanh rồi về đi.”

“Con...” Người phụ nữ tái mặt, hít thở sâu mới kìm được cơn tức giận.

Bà chỉnh lại cổ áo, xuống giọng nhỏ nhẹ: “Chuyện con có xích mích với cô Hoan, mẹ hy vọng con có thể bỏ qua cho cô ấy.”

“Bà đùa à?” Hàn Du chua xót nói: “Bà có biết cô ta đã làm gì không?”

“Mẹ biết, cho nên mẹ mới đến đây nhờ con. Dù sao cổ cũng đã bị kiện, mất rất nhiều tiền bồi thường cho bên triển lãm tranh. Mẹ thấy cổ học được bài học lớn rồi, sẽ không vi phạm nữa đâu.”

“Còn tôi thì sao? Tôi được đền bù những gì? Cô ta kiếm tiền trên công sức của tôi. Còn những ngày tôi bị bêu rếu chửi rủa khắp nơi thì sao? Bà nói nghe nhẹ nhàng thật đấy.” Hàn Du vừa nói vừa lén lút đẩy Tiểu Kiều ra xa, hắn không muốn cô tham dự vào cuộc nói chuyện giữa mẹ con họ.

Người bên ngoài không thể nhìn được cảnh tượng bên trong, Tiểu Kiều ương ngạnh nắm tay hắn không chịu đi. Dù sao đầu đuôi mọi việc đều do cô, khó mà nhắm mắt làm ngơ được.

Mẹ hắn tự biết bản thân kỳ cục nên cố phân tích điểm lợi hại: “Con đâu có thiếu tiền, hơn nữa mẹ nghe nói con định làm việc trái ngành. Chuyện này làm lớn ra thì đâu có ích lợi gì với con.”

“Nhưng tôi không vui.” Hàn Du cười khẩy: “Tôi không vui thì đừng hòng có ai được như ý, kể cả bà cũng vậy. Nói thẳng đi, bà Hoan đã cho bà lợi ích gì?”

“Sao con lại nghĩ xấu về mẹ như thế? Chẳng qua mẹ thấy cổ đáng thương...”

“Thôi đủ rồi! Đi chỗ khác mà diễn vai người tốt, tôi không có nhiệm vụ phụ họa với bà. Còn nữa, tháng sau tôi chuyển nhà, đừng làm phiền Cao Tùng hay cha tôi nữa. Tôi sẽ không để họ biết tôi sống ở đâu.” Hàn Du đóng cửa, cự tuyệt nghe mẹ mình tiếp tục làm hắn khó chịu.

Tiểu Kiều tựa đầu vào tường, tròn mắt hỏi: “Anh định chuyển đi đâu, xa không?”

Hắn vừa tức vừa buồn cười, bóp mũi cô trừng phạt: “Em không biết chạy à, không thì thét lên gọi anh ra. Khi không đứng nói chuyện với bà ta làm gì, cẩn thận bị bà ta lừa đi bán hồi nào không hay.”

“Ai mà biết mẹ anh đáng sợ thế.” Cô nhăn mặt: “Vậy lần sau cứ thấy mặt mẹ anh là em chạy trước tính sau.”

Hắn vỗ đầu cô khen ngợi. Cô không giống như những người khác. Những cô gái bình thường khi biết chuyện giữa hắn và mẹ đều có phản ứng thái quá. Nếu không phải tò mò đào bới thì là hớn hở dạy đời hắn không nên hỗn hào với người lớn. Gì mà gia đình lúc nào cũng quan trọng hơn hết thảy? Hắn nghe nhiều đến mức hai lỗ tai mọc kén luôn rồi.

Càng nghĩ càng thấy vừa lòng, hắn bóp mặt cô: “Hay là dọn đến sống cùng anh luôn đi.”

“Không được!” Tiểu Kiều lắc đầu, đi vào bếp giúp hắn mở hộp cơm: “Em đã hứa sống cùng Bảo Vy đến khi tốt nghiệp rồi.”

“Sống cùng cô ta thì có khác gì sống một mình đâu?”

Hàn Du ôm eo cô từ phía sau, cúi đầu ngửi tóc cô. Hắn nhận ra vài mùi hương là lạ: “Em dùng nước hoa à?”

Tiểu Kiều giãy ra khỏi tay hắn. Cô chỉ xịt một ít, không phải là loại nước hoa đắt tiền gì nên độ lưu hương không lâu. Sau ba tiết học ở trường, rồi bị gió thổi tung lúc đạp xe đến đây thì làm gì còn mùi nữa? Bảo là mùi khói xe và bụi đường còn đáng tin hơn.

Cô giận lẫy: “Không thích thì đứng xa ra.”

Đáng lý nên lựa lời dỗ ngọt thì hắn thẳng thừng: “Sau này đừng dùng, ít nhất đi với anh thì không được.”

Tiểu Kiều gật đầu nhưng mặt không xui. Hàn Du lại tiến đến, hôn má cô liên tiếp vài cái: “Anh thích mùi của em, nó giống như mùi chanh.”

Cô nhớ tới mấy chai tinh dầu trong ký túc. Da Bảo Vy nhạy cảm nên không dùng được hóa mỹ phẩm bình thường. Vì vậy mà cô tự làm sữa tắm và dầu gội, lúc sử dụng hương liệu thì bỏ tinh dầu sả chanh vào vì giá nó rẻ hơn mấy loại hương hoa.

Hàn Du nghe cô giải thích xong thì càng khó hiểu hơn: “Anh không ngửi được mùi chanh từ Bảo Vy.”

Tiểu Kiều buột miệng: “Anh ngửi cô ấy rồi à?”

Hàn Du bật cười: “Trọng tâm không phải chỗ này. Em thật là...”

Hắn kề sát vào cô, ánh mắt dừng lại ở đôi môi nay đã lành lặn: “Em ghen à?”

Má Tiểu Kiều ửng hồng, chủ động hôn nhẹ lên khóe môi hắn. Cô nếm được vị khói thuốc lá, còn có chút ngấy từ sữa. Mới sáng ra đã uống sữa và hút thuốc? Kết hợp quái đản nhưng quyến rũ lạ kỳ.

Tay Hàn Du đã luồn vào trong áo cô từ lâu. Bên eo cô cảm nhận được sự nóng bỏng từ hắn, đôi khi là cơn đau khi hắn không kiểm soát được mà bóp mạnh. Lời Lạc Mộng nói bỗng quanh quẩn trong đầu, cô thích thú nhận ra hắn cũng có thói quen khi hôn.

Hắn luôn cắn môi dưới trước khi đưa lưỡi vào trong, và chỉ quấn lấy cô khi thăm dò hết khoang miệng. Và khi hắn kết thúc, hoặc là mũi, hoặc là cằm, hắn sẽ để lại dấu răng mờ ở đó rồi cười khoái trá như vừa đạt được một chiến tích đáng tự hào.