Hàn Du muốn lấn tới nhưng bụng hắn từ chối. Tiếng òng ọc vang lên phá đám đúng lúc hắn lần mò tới móc khóa áo ngực Tiểu Kiều. Cô ngượng ngùng đẩy hắn ra, tự trách bản thân lúc nào cũng mất lý trí khi ở gần hắn.
Hai hộp cơm kèm một hộp đồ ăn thêm, Tiểu Kiều biết sức ăn của hắn dư sức xử lý hết mọi thứ. Cô kiểm tra thời gian còn chưa đến mười giờ, che miệng ngáp: “Em ăn sáng rồi.”
“Buồn ngủ? Vào trong nằm đi.” Hắn thoải mái đề nghị, không hề có ý gì nhưng vào tai cô thì trở nên mờ ám.
Chuyện tối hôm qua lặp đi lặp lại trong đầu cô. Khi má hắn phồng ra vì thức ăn thì cô liên tưởng đến quả bóng dùng để khóa miệng kia. Mặt cô đỏ ửng: “Em... em đi ngủ đây.”
Hàn Du khó hiểu nhìn bóng lưng cô chạy trối chết. Hắn đã làm gì quá đáng lắm đâu?
Tranh thủ thời gian cô không ở cạnh, hắn kiểm tra tình hình trên web BJ. Tài khoản VIP kia chưa trả lời hắn, thay vào đó là tin nhắn từ người mà hắn xem là đối thủ duy nhất.
[Giant]: Nửa tháng không stream, anh nghỉ à?
Hàn Du híp mắt, nhắn tin đáp lại.
[Sin]: Không cạnh tranh với cậu nữa, tôi chán rồi.
[Giant]: Tháng sau tôi cũng nghỉ, thế này thì chủ web khóc mất.
[Sin]: Liên quan gì tới tôi?
[Giant]: Lý do anh nghỉ là gì?
[Sin]: Có bạn gái.
[Giant]: Tôi cũng sắp có bạn gái.
Trả lời kiểu quỷ gì thế này? Có là có, không là không, sắp có là thế nào? Bỗng dưng Hàn Du thấy bức rức trong lòng. Hắn lật úp điện thoại xuống, đăm chiêu nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt.
Trang web BJ rất nổi trong giới sinh viên, hình như người sáng lập cũng học cùng trường với hắn. Đám con trai hầu như ai cũng biết đến trang web này, con gái có xem cũng kín tiếng nhưng theo thống kê thì số lượng nữ truy cập vào đây còn cao hơn cả nam. Tiểu Kiều có lẽ không rành lắm nhưng cái cô Bảo Vy kia thể nào cũng biết, hắn còn từng thấy Cao Tùng nạp tiền cho cô ta nhưng không biết tài khoản tên gì.
Khác với hắn, Giant là kiểu BJ mà giới nữ yêu thích. Cái tên này còn là tuýp truyền thống, thích tỏ ra là “đàn ông mạnh mẽ không cần đồ chơi trợ hứng”. Loại mới trải đời như Tiểu Kiều đa số sẽ ưa chuộng Giant hơn là loại kỳ dị khó xơi như hắn.
Hàn Du vỗ bụng, xác nhận mấy múi cơ vẫn còn nguyên. Sáng nay hắn ngủ quên, lỡ mất buổi tập gym. Năng lượng từ ba hộp cơm mà không được chuyển hóa đúng chỗ thì biến thành mỡ mất, hắn phải tìm cách tiêu hao bớt mới được.
Bên trong phòng, Tiểu Kiều bất an trở người úp sấp. Cô không có chứng lạ giường, miễn đặt lưng xuống là chìm vào giấc ngủ. Chưa kể đêm qua chỉ ngủ được có hai, ba giờ, sáng dậy thì gặp đủ thứ chuyện làm đầu óc căng thẳng. Lúc này cô chẳng còn hơi sức nào, mệt đến độ mơ mộng cũng lười.
Không biết nên trách Tiểu Kiều đề phòng kém, hay nên lên án yêu ma quỷ quái thời này quá đáng giận, đến lúc cô nhận ra bản thân rơi vào tay kẻ ác thì mọi chuyện đã rồi.
Tiểu Kiều trước khi ngủ không tháo dây buộc tóc, phía sau cổ non mềm trưng ra ngay trước miệng sói. Hàn Du sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì không chịu nổi nữa, bắt đầu chỉ liếm láp vài cái cho đỡ nghiện, cuối cùng biến thành gặm cắn hồi nào không hay.
Cơn đau làm Tiểu Kiều bừng tỉnh, lông tơ dựng đứng khắp toàn thân trơ trọi. Máy lạnh mát rượi còn phía sau cô là đam mê cuồng nhiệt nhiệt. Hai tay cô bị hắn bắt chéo sau lưng, nhưng cơn tê dại làm bả vai cứng đờ chẳng là gì so với giữa hai chân nóng cháy. Bên trong cô được lấp đầy, căng ra rồi co lại theo từng nhịp đâm rút. Hắn không quá vội, thậm chí còn rất nhẹ nhàng. Hắn không sợ cô bị đánh thức mà là e ngại cô vẫn còn đau sau đêm đầu quá mãnh liệt.
“Tỉnh?” Hắn nắm cằm cô vặn qua để dễ dàng chạm vào bờ môi dày dặn.
Cô mở miệng, chưa kịp nói lời nào thì hắn đã cho hai ngón tay vào trong. Cô muốn cắn hắn nhưng đầu lưỡi bị kẹp lấy. Cả người cô ửng đỏ khi nghe thấy tiếng cười quyến rũ ở sát bên tai.
“Nếu muốn cắn thì cắn ở đây.” Hắn nói với cô kèm theo một phát đẩy hông thật mạnh.
Mông cô nảy lên thu hút ánh mắt hắn. Mông cô rất đẹp, to nhỏ vừa phải nhưng không phải là sở thích của hắn, chỉ là hứng thú nhất thời xui khiến hắn rời khỏi miệng cô.
Âm thanh bị đánh mông đột ngột vang lên giữa căn phòng vắng lặng, không những làm Tiểu Kiều điếng người mà còn khiến Hàn Du sững sờ. Da cô dễ để lại vệt đỏ, năm ngón tay nổi bần bật bên hông rất kích thích. Mắt hắn đỏ lên, đột ngột kéo ngược tay cô ra sau, ép cô quỳ gối mà không có điểm tựa nào ngoài thân dưới của hắn.
Mất sức, mất cả thăng bằng, Tiểu Kiều đáng thương cầu xin: “Buông tay em ra.”
“Không được.” Hắn ghì mạnh tay cô trong lúc điên cuồng đưa đẩy.
Nỗi sợ bị ngã làm người cô cứng lại. Nơi họ gắn kết trở thành sợi dây cứu mạng, cô thít chặt đến nỗi hắn tưởng chừng không thể rút ra. Hắn tạm buông tha cho đôi tay cô, bóp lấy bầu ngực đang giật nẩy liên hồi. Một tay còn lại hắn ấn vào dưới bụng cô, ở đúng nơi vật cứng đang tiến công dữ dội.
Vui sướng quá mức làm Tiểu Kiều bật khóc. Cô bất lực trong vòng tay hắn, nức nở cảm thụ cơn nóng leo thang bên trong cơ thể mình. Cô há miệng thở dốc nhưng bị hắn chiếm lấy, chút dưỡng khí ít ỏi đã bị cướp đi không thương tiếc.
Trước mắt cô như có hơi nước dày đặt, tự hỏi liệu đã từng có ai chết vì tình dục quá đà hay chưa? Cô muốn hắn dừng lại nhưng lại luyến tiếc cảm giác này. Cực hạn đã ở rất gần, nhưng còn lâu mới có thể vượt qua. Làm gì có ai muốn bỏ cuộc khi sắp sửa chạm được đến đích, chỉ có nhanh hơn, mạnh hơn, kịch liệt hơn nữa mà thôi.
Bọn họ dây dưa không rời, ướt đẫm dính nhớp. Dưới lòng bàn tay Hàn Du là nhịp đập rõ ràng, lan truyền đến cơ thể hắn, từng mạch máu hùa theo trái tim cô, hòa lại làm một. Ngực hắn nghèn nghẹn, muốn xả ra nhưng không biết phải làm sao. Hơn cả đỉnh điểm lúc giao hoan, hắn còn muốn thứ gì đó khác.
Hắn dịch chuyển xuống nơi nàng co thắt, chạm vào chất lỏng tràn ra khắp nơi. Đó không chỉ là cô mà còn có cả hắn. Kích thích từ bên trong lẫn bên ngoài làm cô khó lòng chịu nổi. Cô bám víu tay hắn, lắc đầu cầu xin: “Đừng... không được...”
Hắn liếm vành tai cô, khàn giọng: “Em ra trước.”
Sau đó là tới lượt hắn, sau đó nữa họ sẽ cùng nhau. Và sau đó nữa, không bao giờ kết thúc. Cho đến khi hắn tìm được thứ mà hắn muốn.