Bán Tình

Chương 5: Trong tủ quần áo (18+)



Đôi uyên ương sau một hồi gây gổ thì thấm mệt, mỗi người ngồi một góc phòng nhìn đối phương điên tiết. Tiểu Kiều thì như con vịt bị luộc trong nồi nước nóng, mồ hôi đầm đìa mà không cựa quậy được chút nào.

Hàn Du cũng thấy tình hình có vẻ không ổn. Hắn không biết chừng nào đứa cháu trai lắm chuyện mới chịu dẫn bạn gái rời đi, quan trọng là máy tính còn chưa tắt.

Chết tiệt thật, hắn bắt đầu thấy tê chân rồi. Tủ đồ quá nhỏ buộc hắn phải đứng tấn, may mà còn có chỗ dựa lưng mới cầm cự được tới giờ. Cô gái nhỏ này còn không biết điều, ngồi lên đùi hắn còn cựa quậy tới lui.

Hàn Du hít một hơi sâu giữ bình tĩnh, thay vì mùi nước xả vải nồng nặc thì hắn lại ngửi được mùi chanh tươi mát. Hắn hạ thấp đầu, nhận ra mùi hương đó đến từ mái tóc và cơ thể Tiểu Kiều, có lẽ là từ dầu gội mà cô dùng. Hắn nuốt nước miếng, kín đáo di chuyển hông ra xa. Đây chỉ là tình cờ mà thôi, cô gái này không thể nào biết được sở thích mùi vị có khả năng khiến hắn hứng tình được.

Vừa rồi hắn sắp hành sự xong thì bị nhạc chuông phá đám, rơi thẳng từng đỉnh thiên đường xuống trần gian đau điếng. Từ nãy đến giờ hắn cứ nhẫn nhịn mãi, bây giờ không chịu được nữa rồi, phải tìm cách xả ra thôi. Nhưng mà xả thế nào thì còn phải suy tính.

Cái nóng khiến toàn thân Tiểu Kiều ngứa ngáy. Cô khó thở vì bị bịt miệng, còn phải chia sẻ nguồn không khí ít ỏi với người khác. Cô uất ức đến phát khóc, cố sức vặn vẹo hai cánh tay bị bẻ ngược ra sau lưng. Trong lúc thất thần, Hàn Du không cẩn thận hơi buông lỏng tay ra, để cô đánh bậy đánh bạ chạm trúng nơi riêng tư đang căng cứng.

Ban đầu Tiểu Kiều còn tưởng cầm phải cổ tay hắn. Mân mê vài cái mới tư duy được cổ tay con người không có còn tròn tròn gồ ghề như thế. Đến khi biết đó là gì thì cô giật nảy người buông ra.

Cơn khoái cảm đang đà tăng tiến bỗng dưng biến mất làm Hàn Du bực mình, chút lý trí còn sót lại tiêu biến vào mùi chanh kích thích. Hắn lại chộp lấy tay cô ấn vào giữa hai chân mình.

“Ngoan nào, mượn tay cô dùng một chút.” Hắn thì thầm.

Tiểu Kiều đương nhiên không chịu, điên cuồng lắc đầu từ chối. Tóc cô quất vào mặt hắn, làm tâm trạng hưởng thụ bị giảm sút nghiêm trọng. Hắn bực mình cắn tai cô rồi ngậm chặt, khiến cô cứng đờ người từ đầu đến chân.

Cô còn chưa biết hôn môi là gì, vậy mà hôm nay lại mất trinh tay trước hay sao? Ý nghĩ độc ác nổi dậy, cô siết chặt tay lại. Hàn Du bị đau thì trả đũa, cắn mạnh dái tai cô. Nếu không phải miệng bị nhét vải thì cô đã hét toáng lên rồi. Chút chí khí còn sót lại mất sạch, cô cam chịu cho hắn mượn tay giải quyết.

Tiếng thở dốc của hắn phả vào cổ cô ngứa ngáy. Tay cô mỏi quá, lòng bàn tay nóng cháy như cầm phải thanh sắt nung trên lửa. Chất dịch rỉ ra giúp cô tránh được việc bị trầy da, nhưng cũng làm cô thấy ghê sợ.

Tay hắn bao lấy tay cô, cưỡng ép cô tuân theo nhịp điệu của hắn. Hắn chịu đựng quá lâu, kéo dài không được mà gấp rút thì không nỡ. Da con gái non mịn khác hẳn khi hắn tự xử, cảm giác hưng phấn lạ thường. Hắn dần chịu không nổi, hắn muốn nhiều hơn nữa. Hiếp bức cô ấy, làm cô ấy khóc, khiến cô ấy thuộc về mình,... Những ý nghĩ rối loạn xâm nhập vào tâm trí hắn, mạnh mẽ chẳng kém cơn phấn khởi bên dưới là bao.

Bảo Vy bên ngoài mắng chửi hăng hái xong thì đánh bài chuồn. Cô chính là người đã gọi điện cho Tiểu Kiều mà bị cúp máy giữa chừng. Vì quá lo lắng nên mới bám theo Cao Tùng đến đây, bây giờ xác định được bạn tốt rời đi rồi thì không dây dưa thêm nữa.

“Tôi sẽ khiến anh phải hối hận.” Bảo Vy đay nghiến ném lại một câu cuối rồi rời đi.

Cao Tùng thở dài, vò đầu bứt tóc. Hắn lăn lộn trên giường một lát rồi lấy tài liệu bỏ quên trở về phòng thí nghiệm, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của hai con người đang nấp trong tủ quần áo làm chuyện mờ ám.

Khi mục tiêu điều tra và cứu tinh đều rời đi hết rồi thì Tiểu Kiều mới được thả ra ngoài. Cô chìa bàn tay phải ra xa nhất có thể, ghét bỏ không muốn nhìn chất lỏng dính nhớp trên đó. Hàn Du mặt mày sảng khoái, lấy đại cái khăn trong tủ ra lau chùi thân dưới.

“Đồ biến thái chết tiệt!” Tiểu Kiều mếu máo lên án.

Hắn cười nửa miệng: “Như nhau thôi. Cô trốn trong tủ nhìn lén tôi thì không phải biến thái à?”

Chuyện này đúng là Tiểu Kiều làm sai trước, cô coi như tự làm tự chịu, xuống giọng làm hòa: “Vậy coi như chúng ta huề nhau, anh không được tố cáo tôi với dì quản lý đâu đấy.”

Hàn Du không nói gì, lẳng lặng mặc quần áo coi như đồng ý. Hắn tuy chìm đắm trong cực lạc nhưng vẫn để tâm chuyện em họ. Hắn đột nhiên nói: “Cao Tùng không ngoại tình.”

“Làm sao anh biết chắc được?” Tiểu Kiều cảm thấy đàn ông ngoại tình khoe khoang với bạn bè cũng bình thường, nhưng mấy ai lại kể với chú mình. Nghe nói cha mẹ Cao Tùng nghiêm khắc lắm, hắn nên kiêng dè giấu giếm Hàn Du mới đúng.

Hàn Du ném bịch khăn ướt cho cô, khẳng định: “Tôi biết tính nó, khi yêu rất nghiêm túc, hết tình cảm thì chia tay sòng phẳng, không ngoại tình được đâu.”

“Vậy bồ đồ phụ nữ trong nhà hắn là của ai?” Tiểu Kiều buộc miệng nói.

Hàn Du há miệng, định nói lại thôi. Ai mà không có bí mật không dám tiết lộ ra ngoài, hắn không thể nhiều lời được. Đột nhiên, hắn nhớ ra một chuyện: “Cô tên gì?”

“Anh hỏi làm gì?” Tiểu Kiều đánh trống lảng: “Tôi còn có tiết, không quấy rầy anh nữa.”

Cô nhanh chân đi ra cửa, tiện tay lấy lại túi đồ ăn, không thể để tên biến thái này tự nhiên được lộc ăn chùa được. Cô vội vàng nên không để ý túi hoa quả bị rách miệng, làm mấy quả táo rơi xuống sàn lăn đi khắp nơi.

Hàn Du khoanh tay, trơ mắt để Tiểu Kiều loay hoay nhặt đồ. Đến khi cô xoay tay nắm cửa rồi hắn mới nhẹ nhàng gọi lại: “Này!”

Tiểu Kiều không kiên nhẫn quay đầu: “Cái gì?”

“Tôi nghĩ cô nên thay đồ đã.”

Cô tái mặt, vặn eo quan sát sau lưng mình. Áo hơi nhăn nhưng sạch sẽ, không có dính thứ trắng đục nào. Cô cau mày: “Anh giỡn mặt đấy à?”

“Không phải áo.” Hắn liếc xuống: “Là quần, nếu cô không muốn người khác nghĩ mình tè dầm thì cứ đi đi.”

Hàn Du không phải người duy nhất bị nhiệt độ trong tủ quần áo ảnh hưởng. Sự thật này khiến hắn khoái trá, còn Tiểu Kiều thì đỏ mặt tía tai, đứng chết trân tại chỗ. Hắn cười đã rồi thì nổi lòng trắc ẩn, cầm áo khoác tiến tới, giúp cô buộc ngang hông.

Hắn nhìn đỉnh đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: “Tình dục thôi, ai mà không có chứ? Không có gì phải xấu hổ cả.”