Tiểu Kiều chạy trối chết khỏi ký túc, dì quản lý gọi với theo cũng không quay đầu lại. Căn phòng 503 là đầm rồng hang hổ, cô mà nán lại thêm vài giây là thành mồi ngon trong miệng Hàn Du ngay.
Cô quay về phòng mình, ngồi thở hổn hển trên giường. Bảo Vy gọi điện cho cô nãy giờ không được thì lo sốt vó lên, lại gần hỏi: “Cậu sao thế? Bị gì mà không nghe máy?”
Tiểu Kiều ngại không dám kể rõ, lén lút giấu áo khoác Hàn Du đi. Cô ấp úng nói: “Tớ... suýt nữa thì bị phát hiện, may mà chạy kịp.”
“Không sao là tốt rồi.” Bảo Vy thở phào rồi sửng cồ lên ngay: “Tớ lại cãi với Cao Tùng một trận, hắn vẫn không chịu khai tên con hồ ly tinh kia ra.”
Tiểu Kiều để Bảo Vy chửi một tràng cho hả giận rồi mới hỏi: “Cậu có biết Hàn Du là chú Cao Tùng không?”
“Biết.”
“Vậy sao cậu không kể với tớ?”
“Kể làm gì?” Bảo Vy nói ráo hoảnh: “Tên đó nổi tiếng như vậy, còn học chung ngành với cậu, tớ tưởng cậu phải rành hơn tớ chứ.”
Không đi học thì đi làm, số ngày nghỉ hiếm hoi thì dành hết thời gian ngủ bù, Tiểu Kiều làm gì còn hơi sức đâu mà hóng chuyện. Hơn nữa Hàn Du học năm cuối, là đàn anh của cô, bọn họ gần như chẳng bao giờ đụng mặt nhau trong trường.
Bảo Vy thì khác, cô nghe Cao Tùng kể rất nhiều về người chú kỳ dị này. Cô bĩu môi: “Tên đó chẳng tốt lành gì. Đừng nhìn bề ngoài với cái mác sinh viên năm tốt kia, hắn nhận ăn chơi số hai thì trường này chẳng ai dám nhận số một đâu.”
Thấy mặt Tiểu Kiều tỏ vẻ nghi ngờ, Bảo Vy được đà nói tới: “Hút thuốc, uống rượu, đua xe, chơi gái chẳng có gì mà hắn không làm hết. Có người còn thấy hắn ăn ngủ trong hộp đêm luôn mà.”
Sinh viên gương mẫu Tiểu Kiều nghe tới đây thì rùng mình. Cô nhớ lại bộ dạng khi hắn nói “tình dục là bình thường”, cảm thấy lời Bảo Vy nói cũng có căn cứ. Người có thể nói mấy câu như vậy, còn hành động không biết xấu hổ thế kia nhất định là kiểu ăn chơi sa đọa không sai được.
Không biết hắn đã dụ dỗ biết bao cô gái, cô suýt nữa đã...
Tiểu Kiều rùng mình, tự nhiên thấy toàn thân ngứa ngáy. Bảo Vy nhíu mày: “Sao mặt lúc đỏ lúc xanh thế này, cậu bị bệnh à?”
“Không có, chắc là ngủ không đủ thôi.”
“Cậu mà ngủ không đủ? Loại người vừa ngả lưng xuống giường là ngáy như cậu cũng có ngày mất ngủ à?”
Bảo Vy cười mờ ám: “Hay tối qua cậu dùng tài khoản của tớ coi gì đó bậy bạ nên nóng trong người, cảm thấy cô đơn không ngủ được?”
Bảo Vy đương nhiên không tin, nhảy lên người Tiểu Kiều muốn cướp điện thoại kiểm tra. Tiểu Kiều bị thọc lét cười đến chảy nước mắt, suýt thất thủ thì may là có tiếng chuông reo.
Bài nhạc chế inh ỏi làm Bảo Vy tut hứng, cảnh cáo: “Cậu làm ơn đổi nhạc chuông dùm cái. Tại cậu mà tuổi thơ tớ nát bấy rồi.”
Tiểu Kiều một bên nín cười gật đầu, một bên áp điện thoại vào tai: “Alo?”
“Tiểu Kiều à, cậu có rảnh không, đi làm hộ tớ với.”
“Chỗ nào? Mấy giờ?”
“Quán bar cạnh hồ sen, chỗ lần trước tớ nói với cậu là đang tuyển nữ phục vụ đó. Nay nhà tớ có chuyện nên không đi làm được, ngày phép thì xài hết rồi...”
Sau một hồi trao đổi, Tiểu Kiều đồng ý làm giúp một ngày. Kiểu việc này cô từng nhận nhiều lần rồi, bạn bè cũng biết cô đang cần tiền nên cứ bận là lại nhờ cô làm giúp.
“Thế là tối nay cậu về trễ đúng không?” Bảo Vy chán nản nằm phịch xuống giường, cô còn định rủ Tiểu Kiều đi ăn nhậu ăn mừng kỷ niệm lần đầu bị cắm sừng.
“Chắc vậy.”
Tiểu Kiều ăn qua loa vài trái táo rồi ngủ một giấc đến chiều muộn. Khi cô tỉnh dậy Bảo Vy đã đi đâu mất rồi, còn chu đáo mua cho cô suất cơm hộp.
“Lại nợ một bữa cơm, không biết khi nào mới trả hết đây.”
Bảo Vy giúp đỡ Tiểu Kiều nhiều lần, hào phóng đến độ nếu cô đề nghị mượn số tiền lớn cũng chịu. Cô thì ngại chuyện tiền nong làm ảnh hưởng tình bạn nên chưa bao giờ mở miệng nhờ vả, nhưng Bảo Vy luôn có cách quan tâm riêng không để cô có cơ hội từ chối.
Sau khi thay đồ phục vụ, Tiểu Kiều đạp xe đến quán bar Lucis. Đây không phải lần đầu nên cô quen tay hay việc, vừa tới là xắn tay áo vào làm luôn. Nữ phục vụ ngoài những việc nặng nhọc như khiêng đồ ra thì cũng giống như nam phục vụ, chủ yếu là gọi món, lên đồ ăn uống và dọn dẹp bàn cho khách thôi.
Hôm nay cuối tuần nên đông hơn mọi khi, Tiểu Kiều hai tay hai khay, bưng bê chuyên nghiệp vô cùng. Trong lúc thu dọn bàn ở một góc, cô nhặt được một tờ tiền có mệnh giá lớn, bên trên ghi: “VIP3, cứu tôi”.
Không cần động não nhiều cũng biết chuyện gì xảy ra. Chắc là có cô em bồi rượu nào bị khách ép vào phòng VIP nên cầu cứu rồi. Nơi đó không phải chỗ phục vụ bình thường được phép vào, nghe nói chỉ có khách lắm tiền và thích mấy trò mờ ám mới vào đó.
Tiểu Kiều cũng muốn cứu lắm, nhưng cô tự biết lượng sức mình. Cô kéo tay một nam nhân viên đi ngang qua rồi đưa tờ tiền ra: “Này, anh xem coi có giúp được gì không.”
“Cô lượm được thì bỏ túi đi, chuyện khác thì mặc kệ.”
“Lỡ không phải tay vịn mà là khách nữ bị hại thì sao?”
Ánh sáng chớp tắt đủ màu trong quán bar làm cô không nhìn rõ cảm xúc trên mặt hắn, nhưng thông qua cái nhún vai kia thì chắc là không muốn dính vào chuyện này rồi. Đây là lý do mà cô ghét làm ở quán bar, khách thì có vấn đề, nhân viên thì thân ai nấy lo.
Bên ngoài phòng VIP luôn có nhân viên đứng canh, Tiểu Kiều có lòng mà vô lực. Cô chỉ có thể thường xuyên đi lòng vòng căn phòng số 3, nghĩ bụng nếu nghe thấy động tĩnh thì báo công an luôn.
Chưa đầy một tiếng sau, căn phòng đó đúng là có chuyện kỳ lạ. Phục vụ riêng ra vào liên tục, rượu được gọi không ngừng. Giá trị một chai trong số đó còn hơn tiền ăn một tháng của cô.
“Này, cô kia qua đây.”
Tiểu Kiều đột nhiên bị quản lý gọi thì ngoan ngoãn đi qua: “Anh gọi em?”
Hắn chuyền khay rượu qua cho cô: “Đưa qua đó đi.”
Cô nhìn theo ngón tay hắn, đúng chóc phòng VIP3. Cô liếm môi, hỏi lại cho chắc: “Em là nhân viên thời vụ thôi anh, vào phòng VIP có sao không ạ?”
“Bảo cô đi thì cứ đi đi.”
Mặt tên quản lý rõ quạo, chắc nãy giờ bị khách bên trong hành không ít. Cô lập tức im lặng, nghe lời bưng rượu đi. Trong đầu cô đã tính toán hết đường đi nước bước. Đầu tiên là lặng lẽ quan sát, tìm ra cô gái bị hại, sau đó khéo léo hắt nước lên người cổ, giúp cổ trốn ra ngoài.
Kế hoạch tỉ mỉ đã có sẵn, ấy vậy mà chẳng có cơ hội thực hiện. Tiểu Kiều vừa mở cửa, mắt liếc được có nửa vòng đã khựng lại. Cái tên Hàn Du biến thái ngồi chễm chệ ở giữa vòng người, trái phải mỗi bên một em gái nóng bỏng. Mà nhìn mặt họ sung sướng vô cùng, đâu có vẻ gì là cần được cứu đâu.
(!)Sinh viên 5 tốt ở VN: Học tập tốt – Đạo đức tốt – Kỹ năng tốt – Hội nhập tốt – Thể lực tốt
Ghi chú: Bối cảnh VN giả tưởng, không đề cập cụ thể tới bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, nhân vật luôn đủ tuổi, nếu phạm pháp sẽ có hình phạt thích đáng. Tam quan nhân vật không phản ánh tam quan tác giả, tam quan tổng thể câu chuyện mới là thứ tác giả đang cố gắng xây dựng.