Hậu quả của tham dục quá độ là suy nhược cơ thể, ngày ngủ đêm thức với cái đầu đau nhức. Hàn Du níu kéo Tiểu Kiều được đến tối thì cô cương quyết về ký túc. Không phải cô ngại mà vì biết rõ đêm nay còn ở với hắn thì thể nào cũng bị gặm sạch sẽ, đến xương cũng không chừa.
Cô lén lút rời đi khi hắn vào nhà vệ sinh. Cặp đùi bủn rủn kiên cường chống chọi đến cửa nhà thì bất lực buông xuôi. Cô đau khổ tạm biệt cái xe đạp đáng thương nằm một góc, tạm thời để nó lại đây rồi gọi taxi đến đón.
“Nhà cháu ở đâu, để cô đưa về cho.”
Tiểu Kiều suýt thì ngã quỵ. Nếu biết phải gặp mẹ Hàn Du thì cô ở lại nhà hắn cho xong, tắm rửa cởi áo cho hắn muốn làm gì thì làm. Mà khoan, cô bỗng nghĩ đến một khả năng đáng sợ là mẹ hắn đã đợi ở bên ngoài từ sáng tới giờ mà rùng mình. Cố ý muốn gặp cô à, hay muốn rình xem bọn họ chơi trò gì ở bên trong?
Cô gượng cười: “Dạ cảm ơn cô, nhưng cháu gọi taxi là được rồi ạ.”
Người phụ nữ nào dễ dàng bỏ qua như thế, bà vuốt ve cái nhẫn trên tay, nói nhỏ: “Lần trước... cô xin lỗi vì phá đám hai đứa. Cô không có ý xấu gì đâu, bởi vì cô lo cho thằng bé quá nên mới thế. Sáng nay cũng vậy, cô không nên nặng lời với cháu như thế.”
Tình huống khó xử này làm Tiểu Kiều bối rối. Bà nắm tay cô vỗ về: “Cô không yên tâm khi nó ở một mình, có cháu ở cạnh chăm sóc cũng hay. Chỉ là cô sợ cháu chịu không nổi tính khí cọc cằn của nó.”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Kiều nghe người khác dùng hai từ “cọc cằn” để miêu tả Hàn Du. Bản thân cô luôn cảm thấy hắn tinh ý quá đáng, tuy không nói nhiều nhưng còn lâu mới có thể xem là cọc cằn.
“Tính Hàn Du rất tốt, ít nhất thì cháu thấy thế nên cô không cần lo đâu ạ.” Cô nói đỡ cho hắn, nhẹ nhàng rút tay ra: “Cũng muộn rồi, mai cháu còn đi học, cháu xin phép về sớm ạ.”
“Cháu chắc chứ?” Bà cụp mắt, bộ dạng cao quý đứng nơi đường lớn ồn ào không hợp một chút nào.
Tiểu Kiều không biết lấy đâu ra can đảm mà nói: “Nếu cô muốn chúng cháu chia tay thì...”
“Tất nhiên không phải thế, cháu hiểu lầm rồi.” Bà cười xòa: “Do mấy cô gái nó từng quen trước đây đều không bền nên cô mới lo thôi.”
Cô chớp mắt, cảm thấy nội dung trò chuyện này thật buồn cười: “Cháu không quan tâm, quen ít hay nhiều đều là chuyện của quá khứ, chẳng liên quan gì đến mối quan hệ hiện giờ giữa tụi cháu.”
“Vậy sao? Kể cả khi một trong số bạn gái cũ của nó vẫn đang phải điều trị tâm lý ở chỗ cô à?”
Tiểu Kiều nghệt mặt ra, nghĩ mãi mới thông ý người phụ nữ là gì.
Bà ngoắc tay gọi chiếc xe đang đậu bên kia đường vòng qua chỗ họ đứng. Ngay khi cửa xe mở, bà hiền hòa kéo cô lên xe trong tình trạng còn đang bị sốc trước lượng thông tin quá lớn.
Tiểu Kiều ngăn bà đóng cửa xe lại: “Chúng ta đi đâu?”
“Văn phòng của cô ở cách đây không xa. Đừng sợ, cháu có quyền được biết bạn trai mình là người như thế nào.” Bà ôm vai cô trấn an trong lúc đóng sầm cửa lại.
Không hổ là mẹ con, cách dụ dỗ người khác y chang nhau. Suốt quãng đường đi bà luôn miệng kể hồi bé Hàn Du dễ thương thế nào, cô nhạy cảm nhận ra những câu chuyện đó luôn luôn dừng lại khi hắn đến tuổi dậy thì. Nghe qua thì cũng như bao cậu bé bình thường khác, không nghịch ngợm quậy phá thì là thông minh học giỏi, một đứa con ngoan luôn làm mẹ hắn vui vẻ, tự hào.
Mặt khác, nhân vật chính của câu chuyện không hề hay biết gì, còn bận ngồi trên sofa hờn dỗi bạn gái bỏ về không báo trước. Lúc chuông cửa vang lên hắn còn tưởng là Tiểu Kiều quay lại, hớn hở mở cửa thì thấy gương mặt cau có của Bảo Vy.
Cô nhăn nhó vì Hàn Du chỉ mặc mỗi cái quần thể dục: “Tôi tới lấy đồ dùm Cao Tùng.”
“Vào đi.” Hắn nhanh tay quơ vội áo khoác mặc tạm, sẵn tiện thông báo: “Nói Cao Tùng còn đồ gì thì lấy hết đi, tôi sắp chuyển nhà rồi.”
“Đã biết.” Bảo Vy còn chẳng thèm hỏi lý do, chăm chăm lấy đồ rồi rời đi nhanh.
Hàn Du khoanh tay đứng dựa vào tường, bâng quơ hỏi: “Mà này, tay trái Tiểu Kiều không được linh hoạt lắm, cô biết tại sao không?”
“Anh hỏi làm gì?” Bảo Vy nhíu mày khó chịu.
“Tôi là người tuyển cô ấy vào làm mà, nhớ không? Với dân đồ họa thì tay trái hay phải đều quan trọng như nhau, tôi sợ cô ấy không làm việc nổi.” Hắn nói dối trơn tru, không vấp một chữ nào.
Bảo Vy không biết rõ chuyên ngành của Tiểu Kiều có tiêu chuẩn thế nào, bán tín bán nghi hỏi lại cho chắc: “Một tay có vấn đề thì bị đuổi à?”
Hắn tặc lưỡi, ra vẻ tiếc nuối: “Không hẳn, chủ yếu là không chịu nổi cường độ công việc lớn, sẽ không được giao những dự án quan trọng, con đường thăng tiến cũng hạn chế...”
Nghe vậy thì Bảo Vy lo lắm, cô nuốt nước miếng, ăn nói nhỏ nhẹ hơn hẳn: “Anh có thể giúp Tiểu Kiều không? Cô ấy thật sự cần công việc đó lắm.”
Hàn Du nhếch mép cười: “Tại sao tôi phải giúp? Một cô Hoan thôi đã đủ phiền rồi.”
“Chuyện này coi như tôi cầu xin anh, nể tình Cao Tùng nữa.”
Hắn lắc đầu: “Nếu là bẩm sinh thì...”
“Không phải bẩm sinh.” Bảo Vy nóng vội cắt lời: “Ba năm trước cậu ấy vì cứu em trai nên bị người ta đánh. Xương bàn tay bị gãy, chèn lên dây thần kinh nên bây giờ không cử động linh hoạt được như tay phải, sức nắm cũng yếu.”
Hàn Du giật mình, hắn luôn nghĩ là cô bị tật hay quá lắm là tai nạn chấn thương mà thôi. Người nào ác độc đến mức muốn hủy tay một cô gái chứ? Hắn chợt thấy đau lòng, nghiến răng hỏi: “Trước đây cô ấy thuận tay nào?”
“Tay trái.” Bảo Vy nói tới đây là muốn khóc, giọng nghèn nghẹn: “Tên khốn đó biết nên mới nhắm vào tay trái. Cô ấy vì vậy mà phải nghỉ học một năm.”
Thật ra Tiểu Kiều thuận cả hai tay, bình thường thì thích dùng tay trái hơn một chút. Bảo Vy còn nhớ hồi nhỏ cô thường hỏi đùa là có phải Tiểu Kiều cố ý dùng tay trái để che vở lại lúc làm bài kiểm tra không. Sau này Tiểu Kiều lại dùng chính câu hỏi ấy để đùa lại là từ giờ người khác có thể thoải mái copy bài cô ấy rồi.
Hàn Du nhắm mắt, kìm nén cơn giận sắp bùng nổ: “Không phải cô ấy còn một ông anh sao? Hai đứa kia gặp chuyện gì mà phải để cô ấy ra mặt rồi bị đánh như thế?”
“Lúc đó Tử Long vừa vào đại học nên vắng nhà. Anh nên hỏi là cha mẹ Tiểu Kiều đâu mới đúng.” Bảo Vy mỉa mai: “Nếu họ chịu báo cảnh sát thì mọi chuyện đã không đến nước này, tay cô ấy cũng đã không mang di chứng cả đời.”