Bán Tình

Chương 51: Đau lòng



Năm đó Tử Long lên năm hai còn Tiểu Kiều mới đóng xong học phí học kỳ đầu tiên. Vì hai đứa con đầu lòng quá xuất sắc nên cha mẹ họ đều đặt kỳ vọng cao lên cặp song sinh.

Học lực của Chấn Phong và Hoàng Trúc chênh lệch rất nhiều. Đứa nhỏ học trường chuyên, đứa lớn thì vất vả xin vào nội trú, do đó khi lên cấp ba ít ai biết bọn họ còn có anh em trai có vẻ ngoài giống hệt nhau.

Ba năm trước, con sông ngăn cách nhà Tiểu Kiều với trung tâm tỉnh còn chưa có cầu đường gì. Hoàng Trúc muốn đến trường phải đi qua phà. Gia đình thì cứ đinh ninh cậu học giỏi, tính tình tốt nên không cần lo lắng nhiều, từ đó chẳng ai biết rõ cậu học hành ra sao. Ngược lại, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên đầu Chấn Phong, đứa con ngổ ngáo ưa kết bạn với đám cá biệt.

Mọi chuyện khởi đầu bằng một buổi họp phụ huynh. Cha mẹ Tiểu Kiều bất ngờ nhận ra kết quả học tập của Chấn Phong tốt hơn dự tính rất nhiều. Bọn họ đơn giản nghĩ là con trai cuối cùng cũng chịu nghiêm túc học tập, chỉ có Tiểu Kiều là nhận ra điểm kỳ lạ.

Tiểu Kiều so sánh điểm số của hai đứa em, nhận ra chúng lên xuống rất thất thường. Như Chấn Phong tháng trước vừa chín điểm môn toán, tháng sau đã lẹt đẹt ba, bốn điểm. Nhìn qua Hoàng Trúc thì y như vậy, môn nào cũng thế dù trước nay luôn có thành tích tốt.

Cô len lén lục lại bài kiểm tra được trả về, xem xét ngày tháng xong thì ra kết luận là hai đứa này thay nhau đi học. Tính cô thích bao che người nhà, không muốn em mình bị mắng nên cảnh cáo chúng không được làm vậy nữa. Nào ngờ vài tháng sau vẫn thế, tình hình còn tệ hơn vì điểm số một đường đi xuống, Hoàng Trúc suýt nữa là bị đuổi khỏi trường chuyên.

Tiểu Kiều ra hạ sách giải quyết một lần tận gốc. Cô đích thân đến trường từng đứa, gặp giáo viên chủ nhiệm để chỉ họ cách phân biệt đôi song sinh. Vì là cựu học sinh trường chuyên nên cô đến chỗ Hoàng Trúc trước.

Vừa tới bến phà cô đã thấy là lạ, hỏi thăm mới biết con tàu lớn đang sửa chữa, suốt mấy tháng qua phải thuê mấy con đò nhỏ để đưa người dân qua sông. Tuy ưu tiên học sinh trước nhưng mỗi sáng vẫn bị quá tải. Vậy là trường học vận động cả giáo viên, bảo vệ lẫn lao công đưa đón học sinh.

Tiểu Kiều lúc đó mới nhớ ra Hoàng Trúc không biết bơi, có lẽ vì vậy mà cu cậu sợ đi học, lâu lâu lại nhờ Chấn Phong tráo đổi thân phận. Tiếc thay, sự thật nào đơn giản như thế.

Hôm đó, cô lo nghĩ mặt mũi em trai nên đợi đến khi tan học mới vào trường, đúng lúc bắt gặp Hoàng Trúc đi theo một người mặc áo bảo vệ. Cô đứng cạnh bờ sông, lặng lẽ nhìn con đò thay vì chở em mình sang bến bên kia thì lại đi vào một con lạch nhỏ. Dự cảm bất lành thôi thúc cô thuê đò, tự mình bí mật bám theo sau. Và dù chuyện gì xảy ra vào ngày hôm đó thì Tiểu Kiều cũng chưa từng hối hận.

“Tên bảo vệ đó đã ngoài năm mươi, thậm chí còn có vợ. Vậy mà hắn vẫn làm ra chuyện đồi bại như thế với một bé trai. Tiểu Kiều lúc đó tay không tấc sắt, hét khản cổ cũng không ai nghe thấy. Cũng may là hai chị em họ phản kháng dữ dội, không thì ngoài tay trái ra, có lẽ cô ấy cũng...”

Bảo Vy nghẹn ngào, nấc cụt liên tục. Lúc cô biết tin còn muốn đi tìm tên khốn đó, đốt căn nhà gỗ của hắn thành tro. Vậy mà cha mẹ họ còn tha cho người vợ vốn mang tội đồng lõa, lý do là vì bà ta có thai. Rõ ràng là tên khốn đó bị bệnh bất lực, bà vợ chẳng qua là sợ đi tù nên mới vội vàng tìm cách mang thai trốn tội.

Hàn Du bấu chặt góc tủ, ngăn bản thân không được đập phá đồ đạc. Hắn nén giọng: “Tôi cũng như cô, không đồng tình việc cha mẹ Tiểu Kiều tha cho tội phạm, nhưng đâu có nghĩa mọi chuyện trước đó là do cha mẹ cô ấy mà ra.”

“Hoàng Trúc từng kể với mẹ là mình bị quấy rối ở trường nhưng dì ấy không tin. Chú còn nói là tại nó ẻo lả quá, không ra dáng đàn ông nên mới bị như thế. Thành ra nó mới nhờ Chấn Phong giúp. Ai ngờ tên khốn đó hết dụ dỗ thì dùng vũ lực, hợp sức với vợ mình quay video lại uy hiếp hai anh em. Bọn chúng thay phiên nhau chịu hành hạ, không nói với ai nửa lời để bảo vệ người còn lại.”

Hàn Du nhịn được còn Bảo Vy thì không, cô quên mất đây không phải nhà mình mà quơ tay hất ngã bình hoa trang trí gần đó.

Hắn có thể tưởng tượng được phần còn lại: “Vậy là mọi chuyện đều đổ lên đầu Tiểu Kiều đúng không? Cô ấy trở thành người bị hại duy nhất để cứu vớt danh dự cho hai đứa em. Hủy một bàn tay thì tỷ lệ thương tích rất cao, tội hình sự không tránh được nhưng những tội khác đều có thể thương lượng bằng nhiều cách.”

“Bọn họ không nhận tiền, chỉ muốn mọi chuyện được xử lý nhanh và im ắng. Từ đó Tiểu Kiều rất ít khi về nhà, bố mẹ cô ấy cũng xấu hổ với cậu ấy lắm chứ, nhưng tôi thấy họ đã định là mất đứa con gái này rồi, không thể nào thân thiết lại như trước nữa.”

Bảo Vy lục đồ giữa chừng thì mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, úp mặt vào hai tay: “Hai đứa trẻ cũng không dễ dàng gì, ai mà chịu nổi quá khứ như thế chứ? Tôi từng thấy mấy vết sẹo trên người Chấn Phong, thật sự rất đáng sợ.”

Cô nghiến răng, chỉ hận không thể quay về thời điểm đó, băm vằm tên khốn kia thành thịt vụn: “Anh có biết hắn dùng cái gì đánh Tiểu Kiều không? Hắn bắt được cậu ấy ở trong bếp, đánh móp cả nồi thì đến chày đâm tiêu. Dù không nói ra nhưng tôi biết cậu ấy sợ nấu ăn, mỗi lần nhìn dụng cụ làm bếp lại nhớ lại cảnh đó.”

Thế nên cô mới đề nghị dọn vào ký túc xá, ở nơi mà không có phòng bếp, dụng cụ nấu ăn duy nhất là ấm điện siêu tốc. Thế mà mẹ ruột Tiểu Kiều còn không để tâm đến, lần nào gửi đồ ăn cũng toàn đồ sống chưa chế biến.

Hàn Du cúi đầu, nhận ra Bảo Vy không hẳn biết hết mọi thứ. Hắn nhớ lại phản ứng của Tiểu Kiều khi thấy sợi dây da. Cô không sợ bị hắn khóa cổ tay hay đè nặng, cô chỉ sợ những dụng cụ có thể giam cầm mà thôi. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh cô bị một ông già nào đó trói lại, nhẫn tâm đánh đập đến tàn phế là hắn lại bức rức tay chân, muốn làm gì đó cho hả giận.

Bảo Vy vuốt ngực, bỗng dưng thắc mắc: “Mà sao anh biết tay trái Tiểu Kiều có vấn đề, bình thường cậu ấy khéo lắm, đi làm nhiều nơi rồi mà có ai biết đâu?”

“Mượn dùng qua rồi thì biết thôi.” Hai tay cô từng chăm sóc đặc biệt cho hắn mấy lần. Sức lực lẫn độ linh hoạt hai bên kém nhau rất nhiều, lúc vừa chạm vào đã muốn bắn, lúc thì cứ như lông tơ phe phẩy chẳng có cảm giác gì nên hắn mới nghi ngờ.

Bảo Vy không hiểu ý nghĩa sâu xa mà hắn ám chỉ, nhỏ nhẹ thương lượng: “Vậy anh có chịu giúp cậu ấy không, anh xem, cậu ấy đáng thương như vậy...”

“Tôi sẽ giúp cô ấy.” Hắn vò đầu, sau khi moi được thông tin cần thiết thì thái độ khó chịu thấy rõ: “Cô tìm đồ nhanh lên, tôi còn có việc gấp.”

Hàn Du vội vàng muốn gặp Tiểu Kiều. Hắn cần phải mắng cô một trận, tay trái đã tàn còn dám dùng tay phải quý giá chặn dao cho Ngân Thương. Nếu lúc đó vết chém sâu hơn một tí thì sao? Mắng xong rồi thì phải ôm hôn vài lần để an ủi tâm hồn hắn.

Cô gái mà hắn để ý không nên có nhiều tổn thương như thế, bởi vì hắn cũng sẽ thấy đau lòng.