Bên kia thành phố, Tiểu Kiều rụt rè ngồi giữa căn phòng trống trải. Cô chưa từng thấy văn phòng nào kỳ lạ như thế. Gọn gàng, sạch sẽ nhưng đơn giản quá mức, thuần một màu ghi nhàn nhạt làm mắt cô như bị phủ một lớp phim mờ.
Từ những khung bằng khen và chứng nhận trên tường, Tiểu Kiều biết được mẹ Hàn Du tên là Phương, chức vị tiến sĩ tâm lý học. Cô có tính cả nể những người học cao, trong lòng dành ra vài phần tôn trọng.
“Đây, cháu xem đi.” Bà để tệp hồ sơ lên bàn, chu đáo rót đầy ly nước lọc vừa vơi phân nửa trước mặt cô.
Tiểu Kiều lướt qua cái tên xa lạ bên ngoài, nhẹ nhàng từ chối: “Cháu tưởng là bệnh án tâm lý luôn được bảo mật ở mọi hoàn cảnh?”
Bà ngồi xuống, dáng lưng thẳng tắp: “Tất nhiên là cô đã xin phép bệnh nhân trước khi đưa cho cháu rồi. Cô bé đó rất hiểu chuyện, còn nhắn với cháu là đừng để mình rơi vào kết cục tương tự.”
Còn từ chối nữa sẽ thành không biết điều, Tiểu Kiều nửa tò mò nửa kháng cự lật xem từ trang đầu tiên. Bỏ qua phần thông tin cá nhân bình thường, cô gái này bằng tuổi Hàn Du, còn đang du học ở nước ngoài. Bệnh lý trầm cảm, rối loạn lưỡng cực, ám ảnh cưỡng chế thì cô còn hiểu đôi chút, hàng loạt chức bệnh dài đằng đẵng sau đó thì hoàn toàn mù mờ.
Cô gái này đã nhận điều trị tâm lý từ lúc còn rất nhỏ nhưng khi đó mới mắc trầm cảm nhẹ kèm chứng chống đối xã hội mà thôi. Bắt đầu từ hai năm trước bệnh tình mới trở nặng, nguyên nhân chính là vì tổn thương trong chuyện tình cảm.
Bà Phương thấy cô đóng hồ sơ lại thì hỏi: “Sao không đọc tiếp?”
Tiểu Kiều cụp mắt, thả lỏng cơ thể hết mức: “Cháu không muốn đọc lời nói từ người mắc bệnh tâm thần. Sao cô không cho cháu nghe nhận xét từ chính chuyên gia?”
Bà Phương híp mắt, chợt nhận ra cô gái trước mặt này khôn khéo hơn bà nghĩ nhiều. Cố gắng tránh làm ra động tác dư thừa để bà đọc vị sao? Xem ra bà đã đánh giá thấp cô rồi, chắc chắn cô bé này đã từng có kinh nghiệm đối phó chuyên gia.
Bà thở dài, ra vẻ mỏi mệt: “Chuyện bắt đầu từ ba năm trước, Minh Anh và con trai cô gặp nhau ở chính chỗ này. Hai đứa nó hợp tính, tuổi xêm xêm nhau nên nhanh chóng nảy sinh tình cảm. Cô từng nghĩ là có khi nhờ tình yêu mà Minh Anh có thể trị dứt chứng trầm cảm, nào ngờ mọi chuyện còn tệ hơn.”
Là một chuyên gia tâm lý, bà Phương rất cởi mở với chuyện yêu đương của con cái. Bà còn tạo điều kiện tốt nhất để hai đứa trẻ thoải mái tiếp xúc với nhau. Bà biết rõ tình trạng của Minh Anh, nhưng lại sơ suất không hỏi rõ con trai mình. Lúc bà biết Hàn Du cũng có nhiều vấn đề thì đã không thể nào cứu vãn được rồi.
“Cô và cha nó ly dị đã lâu, nó thì sống với cha. Bởi vì cô quyết định tái hôn nên nó giận lắm, từ lúc vào cấp ba đã không thèm tâm sự gì với cô rồi. Nếu như biết trước nó có sở thích như thế thì cô đã ngăn chặn mối tình này.” Tay bà nắm chặt rồi thả lỏng, giữa mày lộ rõ ưu sầu tự trách.
“Ý cô là sở thích bạo dâm sao?” Tiểu Kiều cười trừ.
“Vậy là cháu cũng biết.” Bà ngạc nhiên.
“Cháu tin là Hàn Du chưa từng ép cô ấy làm chuyện mà cổ không thích.” Giống như trưa nay hắn đã dừng lại khi cô từ chối hắn dùng dây da.
“Chà, lúc đó thằng bé chỉ mới mười chín, ngây thơ hơn bây giờ rất nhiều. Nó không biết kiểm soát bản thân, thường xuyên làm bạn tình chịu đau đớn quá mức.”
Tiểu Kiều đứng ngồi không yên. Chẳng còn gì khó chịu hơn việc bàn luận chuyện tế nhị của bạn trai với mẹ hắn. Cô nên phản ứng thế nào đây? Sợ hãi bỏ chạy hay là ngây ngô bảo vệ bạn trai đến cùng? Không, đều sai cả. Cô cho rằng bản thân nên tự hỏi là mẹ hắn muốn cô phản ứng thế nào mới đúng.
Cô vẫn giữ tầm nhìn thật thấp, giọng nói đều đều: “Cháu rất tiếc về cô gái Minh Anh đó. Nhưng không phải Hàn Du đã học hỏi từ sai lầm rồi sao. Bây giờ anh ấy rất tốt, anh ấy không làm cháu đau.”
“Cháu có biết bạo dâm không phải bệnh không? Nói dễ hiểu thì nó cũng như một xu hướng, một sở thích mà thôi. Vấn đề là người bạo dâm khó đạt được khoái cảm với tình dục theo kiểu thông thường. Nghĩa là nếu cháu không phải người khổ dâm thì cháu không thể nào thỏa mãn được con trai cô.”
Khi bả vai Tiểu Kiều run lên thì cô biết mình đã thua rồi. Mẹ Hàn Du vừa chọt trúng vấn đề mà cô e ngại nhất.
Cô đã nói dối về việc Hàn Du không làm cô đau. Sự thật là cô không thích bị cắn mạnh, hay khi hắn đánh mông cô. Cô có thể chịu đựng được nhưng không có nghĩa là cô cảm thấy vui sướng khi hắn làm vậy. Nhưng đã chịu được thì cần gì phải ngăn cản?
Còn chuyện bạo dâm và khổ dâm này thì khác hẳn. Nó không thuộc về phạm trù nhường nhịn hay phối hợp lẫn nhau nữa, nó là điều kiện cần để cả hai cùng vui sướng. Cô không muốn là người chỉ biết nhận, cô cũng muốn Hàn Du có cảm giác y như cô vậy.
“Tại sao cô lại nói với cháu chuyện này? Cô muốn cháu làm sao đây?”
Bà vuốt tóc, hòa ái nói: “Cô chỉ muốn con mình tìm được người phù hợp. Một người xứng đáng và chấp nhận được mọi thứ về nó.”
“Nếu như sau hôm nay cháu quyết định chia tay với Hàn Du thì sao?”
“Vậy là cháu không phải người phù hợp với nó. Thằng bé có thể tìm được người khác tốt hơn.” Bà trả lời ngay lập tức.
“Vậy nếu cháu tiết lộ chuyện này ra ngoài, đi khắp nơi nói rằng cháu bị Hàn Du bạo hành thì sao?”
Bà Phương sững sờ, lần đầu tiên tỏ ra luống cuống: “Cô tin cháu không phải người như vậy.”
“Chúng ta quen nhau được bao lâu? Cô còn chưa biết tính cách cháu thế nào mà đúng không?” Tiểu Kiều nhìn thẳng vào mắt bà, cứng rắn lên án: “Hàn Du có biết cô tiết lộ chuyện riêng tư của mình với người khác không? Cháu tin là không. Giờ thì cháu hiểu tại sao anh ấy lại ghét cô rồi. Ai lại muốn có một người mẹ tọc mạch chuyện tình dục của mình? Còn bóc mẽ quá khứ với bạn gái mình nữa chứ.”
“Im miệng! Cô không có tư cách xen vào chuyện của mẹ con tôi!” Bà Phương hét lên rồi ngẩn người che miệng.
Tại sao bà có thể để một đứa trẻ làm mình mất bình tĩnh như thế?
“Cô biết không, nếu như cháu chia tay với Hàn Du thì anh ấy cũng không quay lại với Minh Anh đâu.” Tiểu Kiều nói xong thì quay lưng đi luôn, không thèm ra vẻ lễ phép làm gì nữa.
Bọn họ quen nhau chưa lâu nhưng cô biết chắc một điều là Hàn Du không dễ dàng tiết lộ bí mật với người khác. Thế nên chuyện bạo dâm kia chín phần là từ miệng Minh Anh mà ra. Mẹ hắn là người chữa trị cho cô ấy đương nhiên phải biết ngay từ đầu. Nếu bệnh tình cô ấy vì nguyên nhân đó mà trở nặng thì mẹ hắn không thể thoát khỏi liên can.
Còn chuyện giữa cô và hắn thì sao? Cô biết chắc chắn bản thân không phải loại khổ dâm. Vậy thì cô chỉ cần trả lời một câu hỏi mà thôi, đó là bọn họ còn có thể chịu đựng được nhau tới khi nào?