Tiểu Kiều đi một mạch tới nhà Hàn Du. Đến nơi rồi thì lại chần chừ, đứng ngoài cửa mãi không dám vào.
Hàn Du mới đi ra ngoài trở lại, thấy cô như thế thì buồn cười lắm. Hắn dùng điện thoại lưu lại vài tấm rồi đi tới ôm vai cô.
“Sao không vào?” Hắn mở cửa.
Tiểu Kiều xấu hổ im lặng. Cô đi theo hắn vào nhà, để balo xuống sofa rồi cởi áo khoác treo lên móc. Động tác cô rất máy móc, vô cùng mất tự nhiên. Cô cảm nhận được ánh mắt hắn dõi theo từng cử chỉ nhỏ, không buông tha một giây phút nào.
Lồng ngực cô nghẹn lại, cơn bồn chồn làm cô sợ hãi. Cô không thể hiểu được tại sao mình lại đứng đây và có đang làm đúng hay không, cô chỉ biết mình sẽ hối hận nếu như lựa chọn trốn chạy.
Bởi vì sợ nên mới dũng cảm tiến lên.
Khoảng cách giữa họ gần hơn sau mỗi bước chân. Tiểu Kiều chủ động ôm eo hắn. Cô không phải vất vả nhón chân như mọi khi vì hắn hỗ trợ cúi người xuống. Môi họ dễ dàng tìm thấy nhau, không vồ vập mà nhẹ nhàng đụng chạm. Má cô nóng rang khi tay hắn chạm vào hông, dịu dàng xoa nắn cơn đau vẫn còn lưu lại sau hôm qua.
Hàn Du mở mắt, khẽ mỉm cười. Hôm nay hắn không có kế hoạch gì với cô cả. Hắn còn tưởng là ít nhất phải đến ngày mai cô mới chịu xuất hiện trước mặt hắn. Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bây giờ tất cả đều trở nên vô nghĩa. Không cần phải nhiều lời, chỉ đứng ôm nhau thế này thôi là quá đủ.
Tiểu Kiều áp má vào ngực hắn, nhịp tim vững vàng trấn an cô. Hít một hơi thật sâu, để mùi hương nam tính lấp đầy khoang ngực. Cô đẩy hắn ra, nhìn vào mắt hắn, nói rõ ràng từng chữ: “Em muốn thử, chúng ta làm đi.”
“Làm gì?” Hắn không hiểu ý cô.
“Cái đó... dây da, còng tay, khóa miệng, bất cứ thứ gì anh có. Chúng ta có thể thử hết một lần.”
Hàn Du nhướng mày. Hắn bật cười rồi đơ người khi nhận ra cô hoàn toàn nghiêm túc. Đáng lẽ hắn nên cảm thấy vui mới đúng, đây là điều mà hắn muốn. Vậy mà khi lừa được cô vào tròng thì hắn lại thấy khó chịu.
“Tôi đã nói là em không phải làm chuyện mà em không thích mà.” Giọng hắn trầm xuống: “Tôi không thích ép buộc người khác.”
“Em tự nguyện.” Cô cam đoan: “Nếu như không thử thì em không thể nào biết được.”
“Biết cái gì? Biết là em đã hết ám ảnh với quá khứ chưa à?” Hàn Du thở dài.
Sợ bị trói đến mức run lẩy bẩy còn dám mạnh miệng, hắn không hiểu nổi cô lấy đâu ra dũng khí đòi hắn thử. BDSM không phải trò đùa, bọn họ cần tin tưởng nhau tuyệt đối và biết giới hạn của đối phương nằm ở đâu.
“Tôi đã biết chuyện về em trai em, lý do khiến tay trái em kém linh hoạt, cũng như vì sao em lại sợ dây da như thế.” Hắn vuốt ve má cô, không giấu nổi vẻ đau lòng.
“Vậy thì đừng dùng dây da.” Tiểu Kiều sấn tới, cọ mặt vào tay hắn.
Cô giống như một đứa trẻ ham thích khám phá thế giới xung quanh, không hề biết được mối nguy tiềm tàng ở khắp mọi nơi. Hắn không nhịn được mà bị cô quyến rũ. Hình ảnh cô quỳ dưới chân hắn, ngoan ngoãn phục tùng, tuân theo mọi mệnh lệnh lởn vởn trong đầu làm cơ thể hắn nhức nhối.
Dục vọng dễ dàng bị khơi gợi từ thẳm sâu tâm hồn. Hàn Du liếm bờ môi khô khốc, lông tơ hắn dựng đứng vì cơn kích thích bất ngờ ập đến. Bọn họ còn chưa bắt đầu mà hắn đã biết chính xác mình muốn gì. Hắn đã có kế hoạch cho cô, ở trên giường, hoặc lồng sắt. Không dây da thì vẫn còn hàng tá thứ khác thú vị hơn, nhiều đến mức hắn không biết nên thử cái nào đầu tiên, mà cần gì phải chọn khi hắn có thể thử nhiều thứ cùng một lúc.
Ánh mắt Hàn Du u ám thấy rõ. Tiểu Kiều bỗng dưng rùng mình, tựa như nai con bị sói nhắm đến. Cô biết mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống, không thì cũng bị chơi đùa đến chết. Nhưng con người là thế đấy, không đi đến đường cùng thì nhất định không muốn quay đầu.
“Không phải hôm nay.” Hàn Du ấn ngón cái vào môi cô, thì thầm: “Hôm qua chúng ta vừa mới làm xong, em vẫn chưa sẵn sàng.”
“Em ổn mà. Em rất khỏe.” Tiểu Kiều cắn ngón tay hắn, bạo gan ngậm lấy rồi liếm láp.
Hàn Du lắc đầu, áp hông cô vào người hắn. Cô có thể mô tả được độ cứng đang cọ vào bụng mình, to lớn và nóng như lửa.
“Thấy không? Tin tôi đi, em không chịu nổi đâu.” Hắn điên cuồng níu kéo một tia lý trí còn sót lại. Bọn họ có thời gian, không có gì phải vội vàng. Hắn cần cô ở trạng thái tốt nhất khi hắn có khả năng cao không kiểm soát được dục vọng của mình.
Hàn Du cũng sợ hãi. Hắn e là mọi dự định của hắn sẽ vì cô tan vỡ. Sẽ thế nào nếu như cô từ bỏ hắn, khóc lóc và bỏ chạy? Mối quan hệ tưởng chừng tạm bợ này hình như đã chiếm một vị trí quan trọng trong đời hắn. Hắn sợ hãi mất đi cô, cũng sợ hãi bản thân mình.
Hắn sẽ lại phá hủy mối quan hệ này, giống như cách hắn phá hủy gia đình hắn.
Tiểu Kiều không biết được nội tâm hắn đang đấu tranh mãnh liệt. Cô chỉ thấy tức giận bất bình. Nhìn xem, hắn lo lắng cho cô, hắn nghiêm túc cảnh báo và cho cô quyền quyết định. Một người ân cần như thế lại bị mẹ ruột lên án bạo dâm bệnh nhân tâm thần.
Trong lúc hai tâm hồn từng chịu nhiều tổn thương trong quá khứ ôm ấp nhau. Ở trong một căn nhà hoang cách đó không xa, có hai tâm hồn khác cũng mang đầy rẫy những vết thương khó lành.
Chấn Phong đút hai tay vào túi quần, bộ dạng cà lơ phất phơ nhưng gương mặt thì ngây ra: “Chị Kiều có bạn trai rồi?”
“Ừ, cả nhà biết hết rồi, có mình anh là không thôi đó.” Hoàng Trúc ném balo xuống đất, bắt đầu xắn tay áo dọn dẹp xung quanh.
Chấn Phong lấy lại tinh thần, vò đầu bứt tai hỏi liên tục: “Người đó thế nào? Đẹp trai không, đối xử chị ấy tốt chứ?”
Hoàng Trúc quay đầu, khó hiểu hỏi: “Anh không mừng thì thôi, còn trù ẻo là sao?”
“Không phải. Người chết là anh mày đây này.” Chấn Phong đi qua đi lại, cắn nát cả mười cái móng tay.
Hoàng Trúc dọn sạch một góc nhà hoang rồi vẫn thấy anh mình đang hoảng loạn. Cậu thở hắt ra, ngây ngô nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói thử xem, em không giúp được thì còn chị Kiều mà, cùng lắm thì nhờ anh hai, chịu mắng tí là được.”
“Làm sao mà giúp được? Anh mày định làm mai chị Kiều với một người, giờ tự nhiên lòi ra thằng bạn trai ngáng đường thì biết ăn nói sao với người ta đây? Anh mày đào đâu ra người để đền bạn gái cho người ta hả?”
Chấn Phong nghĩ tới gương mặt u ám của người nào đó mà hoảng hốt tột độ. Hắn còn thay chị gái nhận quà của người ta, hứa hẹn đủ điều. Lỡ mà bị phát hiện...
Không được! Chấn Phong quýnh quáng tay chân, lấy điện thoại ra mà suýt trượt tay làm rớt mấy lần. Sau khi đăng nhập lên trang web nào đó xóa sạch chứng cứ rồi thì yên lòng. Dù sao trước nay chưa từng gặp mặt, chỉ nói chuyện qua mạng thôi mà, chắc là không bị phát hiện ra đâu.
Không thì cậu có đem tấm thân tàn này ra đền cũng không hết tội.