Bán Tình

Chương 55: Dưới tầng hầm



Tiểu Kiều và Hàn Du không bao giờ chán việc ôm ấp. Họ chỉ thả nhau ra khi mồ hôi bắt đầu làm cả hai khó chịu.

Hàn Du giữ tay cô, vẻ hân hoan ẩn nơi đáy mắt: “Đi theo tôi.”

Bước qua phòng khách, hắn đẩy cánh cửa vào nhà kho. Tiểu Kiều há hốc mồm khi thấy cầu thang dẫn xuống lòng đất. Khó mà tưởng tượng được một căn nhà có vẻ bình thường lại có tầng hầm rộng thế này.

Hắn thấy cô chần chừ nên đùa: “Sợ tôi bắt nhốt em dưới đó à?”

“Dám lắm.” Cô đùa theo hắn.

Cánh cửa bí mật dẫn lối đến đường hầm tăm tối, quả là địa điểm tuyệt vời cho cuốn tiểu thuyết người lớn có nhân vật chính là kẻ bạo dâm.

Tiểu Kiều nắm chặt tay hắn, cảm nhận hơi ấm lan tràn đến trái tim. Hắn làm cô yên tâm nhiều hơn là sợ hãi. Hơn hết là nơi này chẳng có gì đáng sợ cả. Đèn led sáng trưng soi rọi tường và sàn nhà sạch bóng. Hơi lạnh và không gian bí bách hơi khó chịu một chút, nhưng mùi vị ngọt ngào lượn lờ trong không gian nhanh chóng làm cô mê đắm.

Thật lòng thì Tiểu Kiều đã tưởng tượng ra lồng sắt, giá treo hay mấy thứ dùng để tra tấn người. Tiếc thay chẳng có gì khớp với hiện thực trước mắt cô. Tất cả những gì cô nhìn thấy là rất nhiều thùng gỗ, kệ đứng thì chất đầy chai thủy tinh đủ hình thù.

Cô hít mũi, nhận ra vị lên men nhàn nhạt: “Anh ủ rượu ở đây à?”

“Ừ.” Hắn kéo cô vào sâu bên trong, mùi rượu càng lúc càng nồng.

“Lúc đầu chỉ là đam mê nhỏ thôi, lâu dần lại biến thành công việc kinh doanh. Khó khăn lắm mới tìm được ngôi nhà có tầng hầm thích hợp cho việc ủ rượu, giờ phải chuyển đi thì tiếc thật.” Hắn thở dài.

“Vậy việc anh đến quán bar, còn hợp tác với Nam Dương là để bán rượu?” Thế thì một nửa lời đồn của hắn là trái sự thật. Nhưng cô vẫn nhớ lúc hắn ngồi ôm ấp hai cô em trong quán bar, không chừng hắn còn ngại danh tiếng mình chưa đủ nát.

Hàn Du biết cái đầu nhỏ nhắn của cô đang nghĩ đến cái danh sách tin đồn kia, nửa thật nửa đùa: “Ngoài việc chơi gái và dùng hàng cấm ra thì hút thuốc, uống rượu, đua xe đều đúng hết đấy.”

Tiểu Kiều bĩu môi, với tay lấy một chai thủy tinh có màu hồng nhạt. Hắn giúp cô kéo nút bần ra, mùi hoa quả ngọt lịm lan tỏa khắp nơi. Còn chưa nếm thử giọt nào mà cô đã thấy đầu óc lâng lâng, buột miệng nói: “Tối hôm qua em có gặp mẹ anh.”

Mặt hắn tối sầm: “Tôi đã bảo em tránh xa bà ta ra rồi mà?”

“Không tránh được. Bà ấy lấy quá khứ anh ra dụ dỗ em.” Cô chọt bụng hắn, oán trách nói: “Ai bảo anh không chịu kể với em, thế nên em mới tò mò đi theo mẹ anh.”

Hắn đóng nút bần, nhét chai rượu vào chỗ cũ: “Bà ấy nói gì?”

“Kể chuyện anh lúc nhỏ dễ thương thế nào, khiến người làm mẹ như bà ấy hạnh phúc ra sao...”

“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Hắn đột ngột cắt lời rồi đẩy cô dựa vào kệ rượu.

Hàn Du kéo chai rượu thon dài ngay sau lưng cô, chất lỏng vàng nhạt trông có vẻ vô hại. Chẳng cần ly rượu cầu kỳ, hắn nốc một hơi như đang uống bia rồi cúi đầu. Cô nếm được vị cay, ngay sau đó là đắng chát kéo dài. Hắn cố ý chọn loại có vị mà cô ghét, coi như trừng phạt cô không nghe lời hắn.

Cô đẩy hắn ra, ho khù khụ. Cổ họng cô bỏng cháy, đầu lưỡi thì tê dại. Hắn vừa cắn môi dưới cô, để cồn sát vào vết thương đầy đau đớn. Còn chưa kịp mắng câu nào hắn đã bóp cằm cô, nhẹ nhàng liếm láp rồi luồn lưỡi vào bên trong khuấy loạn. Hắn lướt qua mọi ngóc ngách, cuốn đi hơi rượu còn sót lại.

Đầu óc Tiểu Kiều mơ màng, nhanh chóng tha thứ cho hắn. Cô vòng tay quanh eo hắn, nhỏ giọng: “Mẹ anh còn kể về Minh Anh.”

Hàn Du khựng lại vài giây. Hắn uống hết phần rượu còn lại trong chai rồi ném vào tường. Âm thanh vỡ vụn làm cô giật mình, tỉnh táo trở lại. Giận dữ, không đúng, là căm hận, hắn ghì chặt cô vào lòng, bàn tay bao quanh sau ót cô đầy nguy hiểm.

“Em tin bà ta?” Hắn thì thầm trong lúc lướt môi qua xương quai xanh gầy yếu.

Không cần nghi ngờ, cô biết chắc có trả lời thế nào thì vẫn sẽ bị cắn. Cô đấm vào vai hắn, bất lực phản kháng: “Anh không thể nghe em nói hết à?”

Đúng như cô đoán, hắn hung ác để lại dấu răng dái tai cô, sức lực vừa đủ để nó tồn tại được ít nhất là ba ngày.

Hắn nhìn sâu vào mắt cô: “Không cần nói nữa. Em tin hay không thì tùy, đúng là tôi từng quen Minh Anh, nhưng chưa đến mức lôi nhau lên giường.”

Người chất vấn là cô, người nên né tránh là hắn. Vậy mà cô lại thấy bản thân mới là người làm sai. Cô né tránh ánh mắt cháy bỏng chăm chăm nhìn mình, lí nhí nói: “Em tin anh mà.”

Cô kể cho hắn nghe cách cô đáp trả mẹ hắn, lè lưỡi tinh nghịch: “Coi như em triệt để đánh mất hình tượng với mẹ anh luôn rồi.”

Hầm rượu cần có nhiệt độ thấp, cũng không được quá ẩm ướt. Ở cái nơi như thế mà Hàn Du lại thấy nóng hầm hập. Cô mang cho hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đã bao lâu rồi? Hắn đã quên mất cảm giác được ai đó bảo vệ. Bọn còn chưa quen nhau được bao lâu. Làm sao cô có thể tin tưởng một người có quá nhiều điểm đáng ngờ như hắn?

Sự im lặng kéo dài làm Tiểu Kiều bối rối. Cô cắn môi: “Nhưng nếu hai người chưa từng lên giường thì làm sao cô ấy biết được anh có... máu S?”

Cách cô né tránh hai từ “bạo dâm” làm Hàn Du buồn cười. Hắn không muốn bàn về vấn đề này chút nào, nhưng hắn càng không thể tạo cơ hội để mẹ hắn dụ dỗ cô nữa: “Em biết mẹ tôi làm nghề gì đúng không? Bà ấy không phải là chuyên gia tư vấn tâm lý bình thường đâu. Bà ấy từng có bằng bác sĩ tâm thần đấy nhưng đã bị hủy rồi.”

Cô ngẩng đầu, dụi mũi vào cằm hắn hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì bà ấy lợi dụng chuyên môn của mình để hủy hoại cuộc đời người khác, bao gồm cả chồng và con trai ruột của bà.” Hàn Du cay đắng nói.

Hắn rùng mình nhớ lại những ngày tháng ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Cảm xúc rối loạn được an ủi chỉ bằng một nụ hôn phớt qua gò má, cô dễ dàng trấn an hắn trong vô thức. Hắn đột nhiên nhấc bổng cô lên, sải chân dài qua ba bốn bậc cầu thang.

Trời đất quay cuồng xung quanh Tiểu Kiều khi cô bị ném lên sofa. Sức nặng quen thuộc đè ép lên người cô, kèm theo âm thanh của con quỷ đang sa đà vào tình dục không lối thoát: “Cái gì cũng có giá của nó, tôi sẽ kể cho em nghe mọi thứ. Bù lại, hôm nay em không được phép chạy trốn nữa.”

Cô rướn người, cắn nhẹ hầu kết hắn, hài lòng nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp: “Không chạy. Hay anh có thể nhốt em dưới tầng hầm nếu muốn.”