Bán Tình

Chương 56: Trước và sau (18+)



“Không phải anh nói là đợi lần sau à?” Tiểu Kiều vòng tay qua cổ Hàn Du, không chút phản kháng.

Hắn bóp má cô, nhìn môi đỏ chu ra mà buồn cười: “Em nghĩ linh tinh gì đấy? Anh chỉ muốn hôn em thôi mà.”

Tiểu Kiều đảo mắt. Hôn nhau còn phải ôm lên sofa rồi đè nặng cô thế này à?

Cô phụng phịu: “Môi em còn đau lắm.”

“Không hôn môi là được chứ gì?” Hắn cười xấu xa.

Tiểu Kiều bị hắn lật tới lật lui như con cá chết. Vài ba thao tác là quần áo cô được hắn cởi sạch. Trời còn sáng rõ, phòng khách thì thoáng đãng, cô và hắn mỗi người nắm một góc quần lót giằng co. Cô đau khổ cầu xin: “Vào phòng ngủ được không?”

“Khóa cửa rồi, rèm cũng kéo kín thì em sợ cái gì?” Hắn dứt khoát giật mạnh, lấy đi mảnh vải che thân cuối cùng.

Hắn nắm lấy cổ chân cô để lên vai mình. Từ góc độ này, hắn có thể ngắm trọn mọi đường cong mà cô cố giấu đi. Đôi tay mảnh khảnh vừa đủ che khuất bầu ngực tròn, còn bên dưới thì đỏ bừng vì xấu hổ.

Hắn cố ý trêu ghẹo: “Tôi còn chưa làm gì đâu mà em đã ướt rồi.”

Nếp gấp mịn màng bao bọc lấy viên ngọc tròn ở giữa, ngay bên dưới là lối đi đến thiên đường cực lạc. Chúng run rẩy, đóng mở, khóc lóc trước ánh nhìn ác liệt của hắn.

Bàn tay hắn như gông cùm xiềng xích, Tiểu Kiều giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi. Cô hoàn toàn trần trụi trong khi hắn vẫn mặc đồ đầy đủ. Lông tơ cô dựng đứng theo hơi thở của hắn, kéo dài từ cổ chân đến bắp đùi. Mũi cao như có như không chạm vào da thịt mềm mại, cô ngượng điếng người khi hắn hít mũi ngửi.

Và khi môi hắn chạm vào đúng trọng tâm, bất thình lình đẩy lưỡi vào sâu ngay giữa thì cô bật khóc. Thật khó mà phân biệt được giữa tủi nhục và khoái cảm. Hắn ngang nhiên bóc trần cô rồi ăn tươi nuốt sống. Nếu cô dám giãy giụa thì lập tức hứng chịu một phát cắn bên hông.

Tiểu Kiều bịt miệng, nín nhịn không để tiếng thét bật ra. Cô luôn biết ngón tay hắn thật dài, nhưng hôm nay dường như còn dài hơn cô tưởng tượng. Cô có cảm giác như hắn vừa chạm phải linh hồn mình, nhẫn tâm đảo khuấy bên trong đó.

Từng đợt vui sướng tích tụ dần thành những cơn co thắt mãnh liệt. Hàn Du sợ là ngón tay mình sẽ bị kẹt lại mất. Cô quá chặt, quá nóng, quá quyến rũ nên hắn không thể nào nhịn được nữa. Nhưng hắn biết mọi kiên trì đều sẽ được đền đáp xứng đáng, chỉ cần nghĩ đến ngày cô hiến dâng cho hắn trọn vẹn thì có gì mà không chịu nổi đâu.

Khoảnh khắc mà hắn quyết định bản thân cần tạm thời chịu thiệt, đó chính là lúc cô rùng mình sợ hãi. Nếu họ đã là một cặp thì sướng khổ phải chia đều. Hắn rời khỏi lối đi chật hẹp, liếm chất lỏng còn sót lại bên khóe miệng. Đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy hạt đậu nhỏ nhô lên.

Không còn ai hút lấy, ẩm ướt lập tức xâm lấn ra khắp nơi. Ngón tay được bôi trơn đầy đủ chậm rãi lướt xuống, chạm vào nơi nhăn nheo thít chặt. Hắn không cho cô có cơ hội nhận thức tình hình mà ấn nhanh một lóng tay vào trong.

“Đừng!” Tiểu Kiều cong người, hai chân đạp loạn.

Hàn Du trườn lên trên cô, dễ dàng trấn áp cơ thể mà hắn đang bỡn cợt. Cô đã ở đúng vị trí cho phép hắn làm mọi thứ tùy thích, một chút phản kháng chẳng đáng là bao. Hắn ngậm cổ cô, đưa ra lời đe dọa rõ ràng. Để hắn tiếp tục hoặc hắn sẽ dùng cách khác còn khiến cô khó chịu hơn.

Hai bàn tay kết hợp trước sau, nơi nào cũng miễn cưỡng chứa đựng hắn. Một nơi đã quen với sự có mặt của hắn, đón ý hùa theo mỗi nhịp đẩy đưa. Một nơi hoảng hốt khi bị tấn công bất ngờ, chỉ biết gắng sức bài trừ kẻ xâm nhập.

Khoảng cách gần như thế, có lúc Tiểu Kiều choáng váng lầm tưởng như hai mà một. Chẳng mấy chốc cô đã mệt lả người vì cao trào quá nhiều lần. Tiếng rên rỉ đã chuyển thành nấc lên từng hồi, bụng dưới cô quặn thắt vì chịu đựng kích thích quá nhiều.

Tiểu Kiều mơ màng ôm lấy gương mặt nam tính bên trên mình. Chỉ cần nhìn đôi mắt đen thẳm ấy, chẳng cần hỏi gì thêm, thế là cô đã biết còn lâu hắn mới chịu dừng lại.

Một ngón rồi hay ngón, giống như lần đầu của họ với nhau, hắn đang cố nới rộng một lối đi khác mới mẻ hơn, một nơi mang đến xúc cảm xa lạ mà bay bổng. Hiển nhiên là khó chịu, căng trướng, lúc đầu còn thấy đau rồi sau đó là nóng cháy, dần dần đưa đến rạo rực chết người.

“Em có biết là không nhiều cô gái cảm nhận được niềm vui từ nơi này không?” Hắn hôn lên gò má còn vương nước mắt: “Em lúc nào cũng nằm ngoài dự đoán.”

“Vậy là tốt... hay xấu?” Cô nghẹn ngào hỏi.

Hắn hôn mũi cô, giữ lời hứa tránh xa đôi môi đỏ mọng. Không cần trả lời, hắn đáp lại bằng cách nhét tay cô vào trong quần mình. Cứng rắn đến mức này, nở to chưa từng thấy. Cô đã hiểu được chưa? Hắn đang phát điên vì cô đấy. Hắn e là bản thân không đợi nổi đến ngày được đẩy dục vọng của mình vào nơi đó.

Còn rất nhiều thứ cần phải làm, tuần tự từng bước một. Chỉ mở rộng thôi là không đủ, cô cần phải súc ruột, bôi trơn, vài món đồ chơi là điều không thể thiếu. Hắn hưng phấn đến mức không phát hiện ra vừa cầm nhầm tay trái của cô. Vậy mà chỉ cần vài cái vuốt ve từ bàn tay vô lực ấy mà hắn đã tan rã đầu hàng.

Hàn Du nhanh chóng lật người cô dậy, hoán đổi vị trí họ cho nhau trước khi hắn đè cô ngạt thở. Tay hắn để hờ lên bờ mông còn run lẩy bẩy, nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng trấn an: “Đừng có ngủ.”

Cô áp má vào ngực hắn, dụi qua dụi lại: “Anh cố ý đúng không?”

Cố ý khiến cô kiệt sức rồi ngủ mất, thế thì hắn lại trì hoãn khỏi phải kể cho cô nghe mọi chuyện thêm một ngày.

Hắn cười cay đắng: “Em cố ý thì có.”

Đưa ra phần thưởng mà hắn thèm khát nhất rồi treo khẩu vị hắn. Khiến hắn đói bụng cồn cào, chỉ được phép liếm láp bên ngoài mà không được cắn một miếng nào. Trước khi được ăn no nê còn phải móc ruột móc gan ra bày tỏ, đấy là còn chưa biết ăn xong rồi thì có được phép dùng lại lần thứ hai hay không.

Hắn véo nhẹ mông cô, bắt đầu lươn lẹo: “Cũng không có gì nhiều mà kể. Em muốn nghe bản chi tiết hay rút gọn để còn nhanh đi ngủ?”

Tiểu Kiều nhăn mặt, trở mình tìm tư thế thoải mái hơn, chuẩn bị nghe kể chuyện cho hết mới vừa lòng: “Tất nhiên là bản chi tiết, không được thêm bớt gì đâu, không là em tìm mẹ anh hỏi lại đấy.”

“Em dám?”

“Gặp một lần rồi cũng không thấy có gì ghê gớm, em còn muốn thử chọc tức mẹ anh nữa đây này.”

Hàn Du bật cười, lồng ngực phập phồng làm cô nằm trên người hắn cũng rung rinh theo. Tất cả ngại ngần đều bay biến đi hết, hắn chợt thấy nói ra cũng không có gì đáng sợ.

Chuyện cũ mà thôi, ai mà không có chứ?