Bán Tình

Chương 57: Gia đình chắp vá



“Không có gì nhiều để kể khi tôi còn nhỏ. Cũng giống như em thôi, ngoại trừ gia đình tôi giàu có hơn. Tôi chơi đùa, học hỏi, cố gắng làm bố mẹ hài lòng, thi thoảng lại khiến họ gặp rắc rối vì mấy trò đùa nghịch...”

Giọng Hàn Du thật trầm, có chút khàn sau màn yêu đương vừa rồi. Tiểu Kiều áp tai lên lồng ngực anh, nghe âm thanh vang vọng qua đó, kèm theo hơi ấm và rung động của con tim. Không hiểu sao cô lại thấy có gì đó khác lạ, có lẽ vì cách nói đều đều không lên xuống khiến câu chuyện trở nên thiếu cảm xúc hoài niệm.

Hàn Du khi nhỏ chưa bao giờ nghĩ rằng bố mẹ mình sẽ ly hôn. Bọn họ chưa bao giờ cãi nhau trước mặt hắn. Bố hắn luôn nhìn vợ bằng cặp mắt mê đắm, luôn luôn nhớ kỹ hàng tá ngày kỷ niệm vớ vẩn của họ trong khi quên mất ngày sinh nhật con trai mình. Mẹ hắn đơn giản là hoàn hảo và chỉ có thế, không hơn.

Bà Phương sau khi sinh con thì tranh thủ lấy bằng tiến sĩ, thời gian đi nghiên cứu đã chiếm hết sức lực của bà. Tuy thế, bà vẫn tỏ ra là người yêu con, lúc nào cũng nhớ mua quà vặt sau mỗi lần đi công tác xa nhà. Dễ dàng thấy được trong nhà Hàn Du thì người vợ có địa vị cao hơn, trong khi người bố bận rộn với việc nhà và kinh doanh cùng một lúc.

Nhiều điểm kỳ lạ, nhưng chẳng có gì khó hiểu. Có hàng triệu gia đình khác cũng giống như thế.

Cho đến năm hắn mười lăm, có người đàn ông lạ xuất hiện trong nhà hắn. Người đó tự xưng là họ hàng xa của mẹ. Ngoại trừ thắc mắc lý do tại sao người họ hàng này lại ở nhà hắn lâu như thế thì hắn chưa từng nghi ngờ gì. Mẹ hắn vẫn bận rộn, bố hắn vẫn tất bật với mọi thứ.

Đôi lúc, Hàn Du còn thấy vui vì có người chơi cùng. Khác với bố hắn có vẻ cao gầy lịch sự, người này trông bặm trợn, hơi cộc cằn nhưng tính tình rất tốt. Có lúc hắn gặp rắc rối với đám du côn ở trường còn được ông ấy giúp cho. Có người chống lưng nhìn đáng sợ như thế thì dễ ra oai hơn nhiều.

Một đêm nọ, Hàn Du lén uống trà sữa vào chiều muộn nên đến tối thì không ngủ được. Hắn đột nhiên thấy đói cồn cào, lén lút mò mẫm xuống nhà bếp trong đêm. Hắn tìm được gói mì cuối cùng, sợ bị phát hiện nên không dám nấu nước sôi mà đập vụn rồi ăn sống.

Nghe thấy tiếng động lạ, hắn nhanh nhẹn trốn xuống gầm bàn. Hắn hy vọng là ai đó xuống uống nước nên sẽ rời đi nhanh thôi. Nhưng không chỉ có một người, bọn họ cũng không có ý định rời đi sớm.

Còn kinh khủng hơn cả ác mộng, hắn nhìn thấy hai cặp chân trần trụi quấn lấy nhau. Âm thanh nhớp nháp, tiếng rên rỉ của mẹ hắn và người họ hàng kia làm hắn ớn lạnh. Thông qua cửa kính, hắn nhìn thấy mẹ hắn bị bóp cổ, thay vì chống cự thì bà lại đê mê khác lạ. Những câu nói dung tục đâm vào não hắn đau buốt, ngỡ như bản thân đang ở chốn địa ngục nào đó chứ không phải là ngôi nhà ấm cúng quen thuộc.

Hắn bịt miệng, không dám nhúc nhích dù tay chân tê dại. Đầu óc hắn loạn cào cào, nửa sợ hãi, nửa phẫn nộ tột cùng.

Đợi đến khi xung quanh êm ắng hắn mới rời khỏi nhà bếp, vừa đặt chân lên cầu thang đã nôn thốc nôn tháo. Hỗn hợp của trà sữa và mì gói còn chưa tiêu hóa hết còn không kinh tởm bằng những gì hắn vừa chứng kiến.

Hắn ôm lấy cõi lòng lạnh lẽo, tự mình thu dọn mọi thứ. Hắn dùng không biết bao nhiêu là nước lau sàn, chà rửa cầu thang hàng chục lần vẫn còn thấy bẩn. Hắn cọ rửa đến khi da tay nhăn nheo, ngẩng đầu lên mới thấy hai gò má ướt đẫm.

Bố hắn, đứng từ trên cao cúi đầu quan sát hắn. Không cần trao đổi câu nào, chỉ cần nhìn vào đôi mắt vô hồn đó là hắn đã biết. Bố hắn đã biết tất cả và ông chấp nhận nó.

“Tại sao?” Hắn đã hỏi câu ấy vô số lần, đổi lại chỉ là cái lắc đầu thờ ơ từ bố mình.

Mãi rất lâu sau đó, hắn không chịu nổi cái cảnh gia đình êm ấm giả tạo nữa mà phát điên. Hắn đập phá mọi thứ, mắng chửi bằng đủ loại từ ngữ khó nghe. Cha hắn ngồi đờ ra, mẹ hắn khóc rống, mặc kệ hắn bị người đàn ông kia khóa tay đè xuống đất.

Đó là lúc câu chuyện được tiết lộ, éo le và mới nực cười làm sao.

Chẳng có họ hàng xa nào ở đây cả. Người đàn ông đó là chồng trước của mẹ hắn. Ông là một kỹ sư mỏ địa chất, trong một lần công tác ở biển đảo thì gặp thiên tai. Sau vài năm không tin tức, mẹ hắn cho rằng ông đã chết nên tái giá với cha hắn. Người đàn ông vì bị thương nên mất trí, đến khi hắn mười lăm mới nhớ lại chuyện xưa mà tìm về.

“Đó đã là chuyện quá khứ. Mẹ đã kết hôn với cha, còn sinh ra con, như thế quá đủ lý do để mẹ từ bỏ ông ta rồi. Chẳng lẽ mẹ xem cha là người thay thế, còn con chẳng qua là sơ xuất không đáng nhắc đến sao?” Hắn còn nhớ mình đã nói với mẹ như thế.

Tiếc thay, người như mẹ hắn không chỉ bị gia đình và hai người chồng chiều hư. Bà còn tài giỏi đến mức chưa từng thất bại một lần nào trong đời. Bà đã quen được ca tụng, mọi người đều phải đồng ý rằng bà đúng, bà phải có được mọi thứ, từ tiền tài đến tình cảm của hai người đàn ông, và cả đứa con là hắn.

Bà không cho rằng yêu một lúc hai người là sai. Lỗi không nằm ở bà, lỗi ở tại số phận. Bà đã đưa ra lời đề nghị chấm dứt với cả hai người chồng để công bằng, chính họ mới là người yêu cầu cuộc sống như hiện tại.

Ba người lớn nghĩ là có thể lừa Hàn Du. Nếu ngay cả đứa trẻ sống chung một mái nhà còn không phát hiện ra thì làm sao người đời biết được?

“Cuối cùng thì cái kim trong bọc cũng lòi ra ngoài, sau đó mẹ và cha anh ly hôn.” Hàn Du gác tay lên trán, tỏ vẻ mệt mỏi cần được nghỉ ngơi.

“Không đúng lắm.” Tiểu Kiều nhăn nhó: “Em không nghĩ là mẹ anh dễ dàng thỏa hiệp như thế, anh lại ăn bớt ăn xén chỗ nào rồi phải không?”

Hắn nghiêng người, để cô trượt xuống sofa rồi nhấn đầu cô vào ngực mình: “Em không thể vờ như không để ý đến rồi cho qua được à?”

Cô mím môi, chớp mắt khó xử. Nửa đầu câu chuyện đã đáng sợ thế này, nửa sau nhất định còn kinh khủng hơn nên Hàn Du mới lấp liếm như thế. Thà không biết thì cô còn nhịn được, đằng này chỉ nói có phân nửa đã chấm dứt thì làm sao cô cho qua được.

Hàn Du thở dài, cắn răng thừa nhận: “Bà ấy khiến đầu óc anh vặn vẹo, muốn anh chấp nhận con người bà ấy, rằng gia đình chắp vá đó là bình thường, chỉ có xã hội ngu muội quá coi trọng luân thường nên kìm hãm bản năng con người mà thôi.”

Tình yêu rất kỳ diệu, nhưng tình thân còn thiêng liêng hơn. Đáng sợ nhất không phải loại người vì yêu mà đánh mất gia đình, mà là loại người dùng gia đình để hợp lý hóa thứ yêu đương méo mó mà họ cho là lẽ thường tình.