Bán Tình

Chương 58: Muốn chết?



Từ một đứa trẻ tươi sáng, Hàn Du thay đổi chỉ sau một đêm. Hắn trở nên lầm lì, dễ cáu bẳn và thường xuyên mất tập trung. Tất cả những người xung quanh hắn đều cảm thấy hắn có vấn đề, nhưng hắn chưa bao giờ tiết lộ chuyện riêng tư với ai. Hắn xấu hổ dù người làm sai không phải hắn, cũng bởi vì không thể giãy bài, cơn giận bên trong dần tích tụ, đè nát tâm trí hắn.

Khi Hàn Du gặp Minh Anh, hai con người lạc loài tự động dính vào nhau. Minh Anh không thích người chữa trị cho mình là bác sĩ Phương. Vậy là bọn họ có chung một kẻ thù nhưng chưa chắc đã là đồng minh tốt nhất.

Ở cái tuổi đó, bọn họ một người thì phủ nhận bệnh tình của mình, một người thì luôn cho rằng bản thân có bệnh. Minh Anh không biết sự tiêu cực trong lối suy nghĩ của cô có thể kéo một người bình thường vào bóng tối, còn Hàn Du thì đang trên đà sa ngã với vận tốc không tưởng.

“Tớ muốn chết.” Hàn Du đã ước như thế vào ngày sinh nhật tuổi mười bảy.

Giống như bao đứa trẻ khác lúc nào cũng phàn nàn về cuộc sống không như ý, hắn không thật sự muốn kết thúc đời mình, chỉ là một lời nguyện cầu lúc chán nản mà thôi. Minh Anh thì khác, cô đã muốn chết từ rất lâu rồi, thậm chí còn thử qua vài lần rồi thất bại. Cô biết rõ cắt cổ tay sẽ đau, thắt cổ nhìn đơn giản nhưng thực hiện thì khó, nhảy lầu luôn đòi hỏi lòng can đảm,...

Ngay trong đêm đó, khi Hàn Du sực tỉnh giữa căn phòng đầy khói. Hắn tìm thấy bạn gái mình nằm gục bên cạnh, những viên thuốc ngủ rơi rớt khắp giường. Hắn nhớ tới ly nước cam có vị kỳ lạ mà Minh Anh đưa hắn, có lẽ cô ấy đã cho thuốc ngủ vào đó.

Hắn đưa Minh Anh ra ngoài, kịp thời cứu mạng được cả hai. Tiếc thay, hắn lại không cứu nổi danh tiếng của mẹ hắn.

Một người mẹ, một chuyên gia đồng thời là một bác sĩ nhưng lại để con ruột nghĩ quẩn rồi tự sát. Bà Phương khóc nấc trong văn phòng khi đồng nghiệp bàn tán ở bên ngoài. Một chút miệng đời thế thôi đã đủ làm bà ô nhục, nếu như có ai đó biết đến đời sống hai chồng của bà thì sao đây?

Bà Phương từ chối đưa Hàn Du đi điều trị tâm lý. Bà muốn tự mình chữa trị cho con trai, người mà bà chắc chắn không hề mắc bệnh gì cả. Và cũng chỉ có duy nhất một mình bà biết điều đó.

“Anh đã nghĩ là bởi vì anh nên Minh Anh mới suýt chết.” Hàn Du tặc lưỡi: “Anh hoảng lắm, nhiều tháng sau vẫn không thể nào ngừng mơ thấy cái ngày đó. Thế nên anh tưởng mình bị bệnh thật, rất lâu sau này mới hiểu là bất kỳ ai cũng sẽ hoảng sợ sau khi gặp chuyện như vậy.”

Tiểu Kiều chỉ nghĩ thôi đã sợ rồi, nếu Hàn Du không tỉnh lại kịp lúc thì bọn họ đã không gặp được nhau. Cô vòng một tay qua eo hắn, ôm thật chặt: “Vậy là anh để mẹ anh chơi đùa với đầu óc anh?”

“Tất nhiên là không, lúc đầu anh phản kháng rất dữ. Sau cùng bà ấy đành phải cho anh dùng thuốc.”

“Hả?” Tiểu Kiều ngạc nhiên: “Bà ta điên à?”

Hàn Du nhếch môi tự giễu: “Anh đoán là bà ấy tức giận sau khi phát hiện ra anh đã kể Minh Anh nghe những gì.”

Đúng như hắn đoán, bà Phương cho rằng con trai mình sớm muộn gì cũng rêu rao mọi thứ cho người ngoài biết. Minh Anh sau khi thoát chết thì tâm lý cực kỳ không ổn định, bà còn không cho phép hai đứa trẻ gặp lại nhau. Minh Anh giày vò vì hành động của mình, đôi lúc còn hoang tưởng rằng Hàn Du đã chết. Với tình trạng như thế, bà ta dễ dàng khiến cô quên đi chuyện riêng tư mà bà luôn che giấu.

Còn với Hàn Du, một người bình thường, bà đương nhiên không muốn con trai mình điên loạn. Bà lên kế hoạch dạy dỗ lại hắn, xóa đi tư tưởng cố hữu, đưa vào đầu hắn những suy nghĩ mà bà cho là thích hợp hơn.

Hàn Du không muốn nhắc lại khoảng thời gian đó, chỉ thoáng tái hiện trong tâm trí đã đau đớn tột cùng. Thể xác hắn lành lặn, còn bên trong thì tan rã hoàn toàn. Hắn từng sống thật mơ hồ, không phân biệt được đúng sai. Logic bình thường trở nên thật khó hiểu, đạo đức là khái niệm vô cùng buồn cười, cuối cùng thì ý nghĩ cá nhân mới là quan trọng.

“Giống như kiểu em có thể sống mặc kệ đời, làm gì cũng được.” Hắn tìm từ ngữ đơn giản để giải thích.

Tiểu Kiều chần chừ hỏi: “Kể cả phạm pháp?”

“Anh vẫn chưa đến mức đấy, nhưng mà nếu anh không thức tỉnh sớm thì có lẽ bây giờ anh đang ngồi tù cũng nên.” Hắn pha trò mà không cười nổi.

“Vậy anh đã làm thế nào?”

Hắn lắc đầu: “Chẳng làm gì cả. Chừng khoảng một năm thì bố anh phát hiện ra anh không được chữa trị gì cả. Ông ấy buộc phải lựa chọn giữa anh và mẹ, kết quả là ly hôn. Sau khi yêu cầu anh giấu kín mọi việc thì chắc bản thân ông ấy cũng thấy bất công cho anh lắm nên đâm ra trầm cảm luôn. Hoặc cũng có thể vì ông ấy nhận ra mẹ chưa từng yêu ai cả, bà chỉ yêu bản thân mình.”

Hàn Du không nói rõ nhưng Tiểu Kiều suy luận ra rất nhiều thứ. Ví dụ như với tình trạng tâm thần bố hắn như thế thì tòa sẽ nghiêng về phía mẹ hắn. Bà Phương hẳn đã ép bố con họ im lặng về mọi thứ mới chịu từ bỏ quyền nuôi con.

Cô nhíu mày: “Khoan đã, nếu anh giữ im lặng thì tại sao mẹ anh bị tước bằng hành nghề vậy?”

Hắn đè ngón trỏ lên trán cô, ép phẳng mấy nếp nhăn ở đó: “Là Minh Anh, cô ấy bị phát hiện nghiện thuốc an thần.”

Lúc bọn họ còn quen nhau thì Minh Anh lừa hắn lấy trộm thuốc. Sau đó không biết người ta điều tra thế nào mà thành mẹ hắn kê đơn sai. Có lẽ do Minh Anh khai nhầm lúc tình trạng không ổn định, mà có khi là mẹ hắn có sai sót gì đó thật. Bây giờ những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, hắn không cần suy xét kỹ lại làm gì.

Hàn Du tự nhiên thấy khát nước, hắn kéo tay cô ra: “Em muốn uống sữa không?”

“Muốn.” Tiểu Kiều vòng cả hai tay qua eo hắn.

Hắn vỗ đầu cô: “Em không buông tay thì sao anh đi lấy được?”

“Đi lấy làm gì? Anh có sẵn ở đây mà?” Cô chớp mắt.

Hắn lướt xuống môi cô, nhìn thấy đầu lưỡi nho nhỏ lộ ra ngoài trong giây lát rồi biến mất. Hắn vẫn thấy khát, nhưng không còn muốn uống nước nữa khi cô trèo lên người hắn.

“Em định làm gì?” Hắn hỏi khi chủ động nâng người lên cho cô dễ cởi quần hắn hơn.

Cô ăn miếng trả miếng: “Đoán xem?”

“Anh không đoán.” Hắn biết chính xác cô muốn gì và ý nghĩ đó làm hắn căng cứng: “Em sẽ hối hận đấy. Hôm nay nó không ngon lắm đâu.”

Cô nghiêng đầu, tự hỏi nên bắt đầu xuống miệng từ đâu: “Vậy những ngày khác thì ngon à?”

Hai tay cô ôm lấy hắn từ gốc đến ngọn, làm hông hắn bồn chồn muốn đưa đẩy. Hắn nghiến răng: “Dạo gần đây anh hút thuốc nhiều lắm, còn vừa uống rượu xong...”

Hắn thở hắt ra, gầm gừ trong cổ họng. Cô chỉ mới ngậm lấy một phần thân trụ trong lúc vân vê đỉnh chóp bằng ngón trỏ và ngón cái mà hắn đã muốn rên rỉ lắm rồi. Cô mút nhẹ rồi nhả ra, ngẩng đầu nhìn hắn như một nữ sinh ngây thơ muốn học hỏi kiến thức mới: “Vậy uống cái gì thì mới cho ra vị ngon?”

“Nước lọc... dứa... không phải chỗ đó... em làm tôi bắn mất...”

Nhanh như một cơn gió, hắn đã quên mất câu chuyện nặng nề từ quá khứ. Tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến lúc này là môi lưỡi ướt át của cô bao bọc lấy hắn, hơi thở ấm nóng phả lên làn da nơi đó và những ngón tay...

Hắn muốn chết. Ý nghĩ đó lại bất chợt bật ra, không còn là than vãn mà biến thành vui sướng tột cùng.