Bán Tình

Chương 59: Bí mật cuối cùng (18+)



Hàn Du nhớ tới lần đầu tiên Tiểu Kiều ngậm lấy hắn lúc say rượu, cảm giác khi đó khác hoàn toàn. Cô lúc ấy xem hắn như kẹo mút, thường vô ý cọ răng vào da thịt nhạy cảm. Còn bây giờ, cô không chỉ biết cách bao bọc hắn bằng môi lưỡi, còn khéo léo trưng ra góc mặt xinh đẹp nhất.

Hắn quá to so với khuôn miệng nhỏ, cô không thể ngậm hết chiều dài của hắn. Cô há to hết cỡ, cố đưa vào sâu hơn thì mắc nghẹn. Hắn kịp thời rút ra một ít, khàn giọng nhắc nhở: “Đừng cố, từ từ thôi.”

Tiểu Kiều chưa gì đã thấy quai hàm mỏi nhừ. Cô nhớ lại những video từng xem qua, những cô gái kia đều dễ dàng nhét vào tận cuống họng. Có lẽ là do thiếu kinh nghiệm, cô muốn thử lần nữa nhưng Hàn Du luôn đẩy vai cô mỗi lần cô muốn nuốt sâu hơn.

Cô sợ là kỹ thuật mình quá kém cho đến khi nghe thấy hắn rên rỉ. Giống như được cỗ vũ, cô dùng hết chiêu trò học được. Mạnh mẽ đảo lưỡi rồi bóp nhẹ quả cầu bên dưới, lực độ vừa đúng như hắn từng chỉ dạy.

Hàn Du thở dốc, không biết nên để tay ở đâu. Hắn muốn ấn đầu cô xuống, hoặc túm lấy đuôi tóc cô kéo lên rồi đánh mông cô một trận vì tội làm hắn kích động. Những ý nghĩ xấu xa bay nhảy trong đầu hắn, bàn tay nổi gân xanh để hờ lên bờ vai nhỏ mãi không thể rời đi.

Hắn biết cô muốn an ủi hắn, thế nên hắn luyến tiếc làm cô đau, cũng sợ cảm giác vui sướng này kết thúc. Hắn đỏ mắt nhìn gò má cô phồng lên khi phần đầu nấm cọ qua, nhăn mặt gầm gừ vì lỗ nhỏ bị mút liếm. Giữa háng nóng bỏng muốn được thả xích đưa đẩy đến tận cùng mà không được, cuối cùng run rẩy bung tỏa từng luồng trắng đục trong khoái lạc điên cuồng.

Hắn đã không đẩy cô ra. Hắn nên làm thế nhưng hắn không hối hận. Hắn còn muốn bắt cô nuốt hết mọi thứ, một giọt cũng không được để sót.

“Không ngon.” Tiểu Kiều bẹp miệng khi nếm được vị đắng.

Đúng như hắn nói, hôm nay hắn không chỉ có vị tệ mà mùi còn tanh hơn mọi ngày. Hắn bắn quá nhanh, vào giữa yếu hầu nên cô không né được mà uống trọn, chỉ còn một ít vương trên khóe môi.

Cô đột nhiên nổi ý xấu, ôm lấy mặt hắn rồi hôn mạnh. Cô nghĩ là hắn sẽ né tránh, không ngờ hắn còn giữ chặt sau cổ cô, ép cô mở miệng rồi luồn lưỡi vào trong. Sau khi mùi vị khó chịu được quét sạch hắn mới thả cô ra: “Đừng quên trước đó tôi còn giúp em liếm phía dưới.”

Mặt Tiểu Kiều đỏ bừng. Cô không biết vị của bản thân như thế nào, càng nghĩ càng thấy ngại ngùng. Cô đẩy hắn ra rồi phát hiện mang tai hắn cũng đỏ. Cô không phải người duy nhất xấu hổ.

“Lần sau... nếu như em muốn dùng miệng thì báo trước một ngày.” Hắn thề là hắn sẽ bỏ thuốc và chỉ uống nước lọc cả ngày hôm đó.

Tiểu Kiều cười khúc khích, nép vào cánh tay hắn như chú chim nhỏ. Hắn ôm lấy cô khi cơn buồn ngủ kéo đến, nhẹ nhàng đưa cô lên giường rồi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.

Hắn đi xuống tầng hầm, tìm kiếm một chai rượu cũ được giấu ở góc khuất. Mùi cồn nồng nặc nhanh chóng chiếm cứ hết không gian nhỏ ngay khi vừa mở nắp.

Rất lâu trước đây hắn từng chứng kiến một người phải vào viện vì ngộ độc rượu. Đó là lúc hắn biết rượu cũng có thể gây chết người. Kể từ đó, hắn bắt đầu có hứng thú với rượu. Hắn biết chính xác nồng độ rượu trong máu khoảng bao nhiêu thì có thể gây hôn mê, chừng nào thì dẫn đến ngộ độc.

Một loại rượu có thể đưa hắn vào cái chết nhẹ nhàng êm ái nhất đã từng là mục tiêu mà hắn theo đuổi. Thật nực cười làm sao khi chính mẹ hắn là người biến một lời nói vu vơ lúc hắn hậm hực thành nỗi ám ảnh kinh hoàng.

Hàn Du đổ rượu xuống đất, chất lỏng trong suốt văng tung tóe khắp nơi. Rượu chạm vào đầu ngón chân hắn, lạnh như băng. Hắn nhếch môi, tình cờ làm rách vết thương vừa mới bị ai đó cắn, nóng rát tận tim.

Hắn huýt sáo, đóng lại cửa hầm rồi quay về phòng ngủ. Trời vẫn còn sáng mà quan tâm làm gì, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc, bởi vì hắn biết tối nay hắn sẽ không thể nào ngủ được khi Tiểu Kiều rời đi.

Đằng sau màn hình máy tính ở ký túc xá giảng viên, chủ một trang web nào đó đang vò đầu bứt tóc vì hai vị streamer tài giỏi đột nhiên đòi nghỉ việc. Hắn gọi điện cho vị thứ nhất thì bị cắt máy ngang, ngậm ngùi gọi cho vị thứ hai tới mấy chục lần mới có người nhận.

“Quý Chu à, không phải cậu nói làm hết tháng mới nghỉ sao?”

Người bên kia có vẻ đang bực mình, không kiên nhẫn nói: “Tôi bận.”

“Cậu thì bận cái gì? Bộ não thiên tài như cậu học lúc nào mà không được, còn thân thể cậu không tranh thủ lúc trẻ khỏe thì tiếc lắm. Cậu không cần tiền thì cũng thương tình mấy chị em hâm mộ cậu chút đi...”

“Tôi tìm được đối tượng rồi, tôi không thể làm việc này được nữa.”

Quý Chu dứt khoát dừng cuộc gọi, tiện tay cho số vừa làm phiền mình vào danh sách đen. Hắn đăng nhập vào trang web BJ, lưu lại nội dung một cuộc trò chuyện rồi xóa luôn tài khoản của mình.

“Cô ấy từng nói thích mấy món đồ chơi màu hồng.” Hắn lẩm bẩm khi lục tung tủ quần áo.

Không giống Sin, hắn không hay dùng mấy cái đồ giả này, hầu hết đều còn nguyên tem, nguyên kiện. Hắn lựa ra vài món rồi đóng hộp, nắn nót ghi địa chỉ lên trên rồi gọi cho đơn vị vận chuyển.

Chấn Phong ở bên kia thành phố đột nhiên rùng mình. Hắn quay qua hỏi Hoàng Trúc: “Hồi nãy mẹ mới gọi điện cho em à?”

Hoàng Trúc ôm ghita, chăm chú nhìn nhạc phổ: “Ừ, mẹ nói vài bữa nữa lên thăm tụi mình.”

“Ừ.” Chấn Phong gật đầu: “Vậy tối nay anh với em dọn lại phòng đi, mắc công mẹ thấy bừa bộn quá thì ăn chửi đấy.”

“Biết rồi, sẵn tiện đem trả luôn mấy quyển sách của chị Kiều, chị ấy nhắc mấy lần rồi đấy.” Hoàng Trúc nhắc nhở.

Phòng trọ hiện tại của hai anh em họ là do Tiểu Kiều nhường lại sau khi dọn vào ký túc xá. Cô vẫn còn để lại vài đồ đạc không thường dùng tới ở đó. Chấn Phong hắt hơi liên tục ba lần, hoàn toàn không nhớ ra lúc đăng ký tài khoản trên BJ dưới danh nghĩa chị gái thì đã dùng địa chỉ phòng trọ này.

Bí mật nào rồi cũng sẽ được tiết lộ. Có khi lặng lẽ trên sofa giữa cặp tình nhân âu yếm, cũng có khi như pháo nổ ngay chỗ đông người, không cách nào che lấp.