Bán Tình

Chương 60: Rối như tơ vò



Lúc mẹ Tiểu Kiều gọi điện đến thì Hàn Du vừa mới đặt đồ ăn xong. Hắn nghe cô dạ dạ vâng vâng vài câu đã vội vàng muốn rời đi thì gọi lại: “Ăn cái đã.”

Tiểu Kiều từ chối: “Mẹ em bảo qua phòng trọ hai đứa kia rồi ăn trưa luôn.”

Hắn nhìn đồng hồ đã chín giờ, nhíu mày hỏi: “Hôm nay em trai em không đi học à?”

“Hình như tụi nó học tới tiết sáu lận.”

“Vậy là nhanh nhất cũng tới mười hai giờ tụi nó mới về phòng trọ rồi ăn trưa. Sáng nay em chưa ăn gì thì chịu sao nổi?” Hắn kéo tay cô, ép cô ngồi xuống: “Ăn xong rồi tôi chở em qua đó.”

Trong lòng Hàn Du không khỏi thiên vị Tiểu Kiều. Thật ra hôm nay cô có tiết, sau khi hắn biết giảng viên đứng lớp là người dễ tính thì mặt dày giữ cô lại. Hắn không cần biết mẹ cô có nhớ thời khóa biểu của cô hay không, chỉ cần nghĩ đến việc cô bị đối xử bất công là hắn bực mình lắm rồi.

Tiểu Kiều tay mở hộp cơm còn mắt thì không rời khỏi người bên cạnh. Hắn cười tít mắt: “Đẹp trai không?”

“Đẹp.”

Hắn vừa ý nghiêng đầu, kiêu ngạo ra lệnh: “Thế còn đợi gì nữa, hôn nhanh lên còn ăn.”

Tiểu Kiều làm theo lời hắn, cố ý hôn thật kêu. Biết hắn không thích ăn rau, cô lấy hết dưa leo lẫn cà chua đi, đến khi nhường lại vài miếng thịt thì hắn nhăn nhó: “Không cần đâu, em lo mà bồi bổ bản thân. Vài ngày nữa mà không có sức thì đừng trách tôi mạnh tay với em.”

Hắn không nhắc thì cô cũng quên mất cái giao kèo kia. Cô nhớ mẹo nhỏ mà Bảo Vy thường dùng để vượt qua kỳ thi giáo dục thể chất. Do lười vận động nên cô ấy rất yếu mấy bài kiểm tra cần độ bền cao như chạy đường dài, vậy là cô ấy dùng nước tăng lực trước để bổ sung năng lượng lẫn kích thích cơ bắp. Hiệu quả lần nào cũng rất tốt, không biết nếu cô dùng trước khi lâm trận có ổn không?

Tiểu Kiều híp mắt tính toán phương pháp tăng cao thể lực trong thời gian ngắn, ăn trúng phải xương không nhả ra mà nhai rau ráu làm Hàn Du lạnh sống lưng: “Nghĩ gì vậy? Em trai em làm bậy gì nữa à?”

Cô cười hiền: “Không có, em sợ tụi nó ở bẩn chưa dọn phòng thôi.”

“Chắc không đâu.” Hàn Du với tay lấy cốc nước, tự nhiên thấy không an tâm.

Một tiếng sau hai người đã có mặt ở phòng trọ, còn đến sớm hơn cả mẹ Tiểu Kiều. Phòng của em cô ở lầu hai một chung cư bình dân tận sâu trong con hẻm nhỏ, cô vẫn còn giữ chìa khóa phụ nên vào trước. Mùi nước lau sàn nồng nặc ập vào mặt ngay khi mở cửa làm cô nhẹ lòng hẳn ra. Đồ đạc ngăn nắp, nhìn sơ không thấy mẩu rác nào đã vượt quá kỳ vọng của cô với hai thằng nhóc lười biếng kia rồi.

Tiểu Kiều đi một mạch vào trong: “Để em vào nhà vệ sinh coi thử. Trời đất, biết ngay là tụi nó không thèm lau chỗ này mà...”

Trong lúc cô bận rộn giúp em trai dọn cho xong nhà vệ sinh thì Hàn Du đi ra ngoài hóng gió. Hắn đút tay vào túi quần mà không tìm thấy bật lửa đâu. Hắn nhìn xuống ban công, nhận ra kể từ khi quen cô thì chất lượng cuộc sống được nâng cao đáng kể.

Hắn cân nhắc đến việc bỏ thuốc dù cô chưa từng phàn nàn câu nào. Hắn còn tương đối thích mùi thuốc lá quyện với mùi chanh trên người cô, rồi hắn lại nghĩ đến hình ảnh một nửa gương mặt cô áp vào bên dưới hắn. So sánh thiệt hơn, có lẽ hắn vẫn nên bỏ thuốc.

Tiếng xe máy ồn ào bên dưới làm hắn bừng tỉnh. Mẹ Tiểu Kiều đến thăm con một mình. Trước đây bà từng đến đây vài lần rồi nên bước chân nhanh nhẹn, tay xách nách mang nhiều thứ mà không tỏ ra mệt mỏi chút nào.

Hàn Du vừa định đi xuống chào hỏi sẵn tiện phụ bà một tay thì thấy bà dừng lại, đứng nói chuyện với anh shipper đang lóng ngóng tìm địa chỉ nhà. Tiểu Kiều dọn dẹp xong xuôi, ló đầu ra gọi: “Mẹ em tới chưa?”

“Tới rồi.” Hắn chỉ xuống dưới lầu: “Tôi thấy mẹ em nhận hàng dùm ai đó, nhìn có vẻ không vui lắm.”

“Chắc Hoàng Trúc lại đặt đồ linh tinh gì rồi. Kệ đi, không sao đâu.” Thi thoảng Hoàng Trúc sẽ nhận hát phòng trà, tiền nhận được không nhiều lắm nhưng vẫn đủ chi trả mấy thú vui nho nhỏ của cậu.

Tiểu Kiều kiểm tra căn phòng lại lần cuối, vui vẻ nhịp chân cười một mình. Hàn Du quay đầu, vừa lúc bắt gặp cô đung đưa tại chỗ. Hắn tiếc nuối không kịp lấy điện thoại lưu lại khoảnh khắc ấy. Hạnh phúc của cô thật nhỏ bé, làm cuộc sống ảm đạm của hắn cũng nhuốm chút màu hồng.

Hắn lấy lại tinh thần, chuẩn bị đi xuống phụ mẹ cô mang đồ lên thì đã thấy bà hùng hổ đi tới. Hắn há miệng, chưa kịp nói câu nào thì bị ném túi dưa hấu vào người. Hai tay hắn tự nhiên nặng trịch, bao vải, túi nilon, hộp giấy gì cũng có. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên thì nghe một tiếng “chát” kinh hồn.

Tiểu Kiều bị đánh lệch đầu qua một bên, gò má trầy hai đường dài rướm máu. Cô choáng váng không phản ứng kịp mà cứ đứng trơ ra đó.

Mẹ cô tức giận nhăn nhó, hai mắt đỏ hoe: “Tao nuôi mày ăn học đàng hoàng, vậy mà mày làm cái gì vậy hả Kiều?”

“Con... con đâu có làm gì đâu?” Cô yếu ớt trả lời, co rúm người khi bị bà kéo tay, liên tục đánh vào người mình.

Hàn Du vội vã ném đồ sang một bên, ngăn cản người phụ nữ đang nổi điên cấu xé người mà hắn muốn bảo vệ: “Bác ơi, bình tĩnh nào, có gì từ từ nói chuyện.”

“Cậu tránh ra cho tôi. Hôm nay tôi phải đánh chết nó. Cái đồ con gái hư hỏng, mày phải phá nát cái nhà này mới vừa lòng đúng không? Mày muốn trả thù chứ gì? Sao mày không nghĩ đến anh mày, em trai mày, có người chị lăng loàn như mày thì tụi nó biết sống sao?” Bà chửi một mạch, tay cũng không ngừng, còn đánh luôn cả Hàn Du.

Hắn đẩy Tiểu Kiều vào góc rồi kìm chế mẹ cô. Sau một hồi vật lộn, sức lực của bà dần tiêu tán. Bà ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc. Lúc này hắn mới quay qua xem cô, đau lòng vuốt lại tóc tai mềm mại bị làm cho rối bù. Cô ấm ức mà không dám khóc, đứng không vững phải dựa vào tường run lẩy bẩy.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Hắn ngồi xổm xuống trước mặt mẹ cô, cố làm rõ mọi chuyện.

Bà đấm ngực thùm thụp, khóc nấc nghẹn ngào: “Bác xin lỗi cháu, là tại bác dạy con không nghiêm, để nó làm chuyện có lỗi với cháu thế này.”

“Bác hiểu lầm gì rồi, cháu và Tiểu Kiều đang tốt đẹp mà?” Cho dù hắn không tự tin bản thân có thể giữ được Tiểu Kiều cả đời, nhưng thời gian ngắn vừa qua bọn họ lúc nào cũng bám dính lấy nhau. Hắn không tin là cô còn có sức bắt cá hai tay.

Mẹ cô lau mặt, lồm cồm bò dậy, nhặt hộp giấy mới mở ra một góc lên đưa cho hắn: “Cháu nhìn xem, còn có cả thư, giấy trắng mực đen thế này thì cãi đằng trời.”

Hàn Du xé hết băng dính, hộp giấy không chịu nổi sức mạnh của hắn mà bung ra làm đồ vật bên trong rơi hết xuống đất. Roi da, còng tay, trứng rung, gậy giả,... nằm trên sàn nhà cực chói mắt. Còn có cả một đống bao cao su rơi trên chân hắn, đủ loại, đủ mùi.

Não bộ Hàn Du đông cứng, bỗng dưng IQ chạm đáy không tư duy được rõ ràng. Cũng không thể trách được hắn, bởi vì khi ký hợp đồng làm streamer cho BJ thì có một điều khoản là nền tảng sẽ cung cấp đồ chơi cho họ. Thế nên tất cả streamer trên BJ đều dùng chung một hãng đồ chơi.

Trước khi Sin giải nghệ thì có nhớ tới tài khoản VIP từng đánh giá tệ kia. Hắn đã đề nghị chủ web gửi quà cho người ta coi như lời xin lỗi. Trớ trêu thay tài khoản là Tiểu Kiều xài, cũng chính cô cho đánh giá kém, nhưng thông tin thuộc về Bảo Vy, thế nên hộp quà mà hắn gửi chưa bao giờ tới được tay cô. Còn hộp quà này, đúng là gửi đến Tiểu Kiều, nhưng người nên nhận lại không phải là cô.

Rắc rối đánh một vòng thì như mối tơ vò, hắn lắp bắp: “Em... em là tài khoản VIP đó, hornygirlxxx?”

Tiểu Kiều nghe chữ được chữ không, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy. Hàn Du cười khổ, hắn không ngờ là chuyện riêng tư của hắn lại bị phanh phui thế này: “Bác à, thật ra đây là của cháu... cháu là Sin...”

Mẹ Tiểu Kiều tưởng hắn bao che cho con gái bà, ôm tay hắn mếu máo: “Cái gì mà của cháu, tên người gửi là Quý Chu cơ mà? Còn bảo là quen Tiểu Kiều đã lâu, sẵn sàng từ bỏ việc bán thân để đến với nó. Loại con gái gì mà lại thậm thụt với dòng đĩ đực thế này, trời ơi là trời, con ơi là con...”

Không chỉ mẹ Tiểu Kiều xúc động, tới cô cũng ngây ngẩn cả người: “Anh là Sin?”

Hàn Du bàng hoàng nhìn lại tên họ người gửi dán bên ngoài hộp, rồi lại đọc bức thư viết tay kia đến mấy lần. Tay chân hắn lạnh băng, lẩm bẩm: “Thì ra bạn gái mới mà Giant nói là Tiểu Kiều, bọn họ còn quen nhau đã lâu, trước cả khi mình gặp cô ấy.”