Sáng hôm đó Chấn Phong cứ thấy thấp thỏm trong người. Biết thể nào mẹ cũng gọi Tiểu Kiều tới nên hắn đã dặn Hoàng Trúc nhắn tin rủ Bảo Vy qua chơi.
Hoàng Trúc và Bảo Vy rất thân với nhau vì nói chuyện hợp, cả hai đều thuộc loại ăn nói luyên thuyên không biết điểm dừng. Vừa ngửi được mùi cơm quê là Bảo Vy thèm lắm rồi, nổi tính xấu xúi giục em trai nhỏ cúp tiết. Kết quả là hai người họ về phòng trọ sớm hơn dự định.
Cứ tưởng cùng lắm là tốn công phụ dọn dẹp thôi, Bảo Vy không ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng gà bay chó sủa thế này. Chỉ cần thấy hai đường móng tay trên gương mặt đỏ tấy của Tiểu Kiều là máu nóng đã bốc lên đầu, cô vội vã lao vào phòng mà không để ý mấy thứ đồ chơi ở dưới đất.
Bước nhầm một tí là trượt dài cả thước, Bảo Vy đạp trúng ngay thứ hình trụ đã dài còn có gai, mất thăng bằng té ngã ngay bên cạnh mẹ Tiểu Kiều. Cô chống tay bò dậy, mặc kệ vài miếng bao cao su siêu mỏng dính vào tóc mà ôm chầm lấy bạn, cuống quýt hỏi: “Sao thế? Sao lại bị đánh rồi?”
Tiểu Kiều lắc đầu tỏ ý không sao, ấp úng nói: “Tài khoản cậu cho tớ mượn... cái đó...”
Bảo Vy hiểu đại khái nguyên nhân từ đâu mà ra. Cô gỡ miếng nhựa trên đầu, thương hiệu này còn hơn cả quen thuộc với cô bởi vì cô cũng nhận được một hộp đầy ấp mấy hôm trước. Cô ngượng ngùng nhận lỗi: “Dì à, hiểu lầm rồi. Tiểu Kiều... không, là tại cháu. Cháu chỉ đùa giỡn tí thôi...”
Tiểu Kiều kéo áo Bảo Vy, đỏ mắt giải thích: “Không phải tại cậu, mẹ tớ đâu có giận chuyện tớ xem mấy thứ đó.”
“Thế thì tại sao?” Bảo Vy quay đầu, lúc này mới nhận ra sự có mặt của Hàn Du.
Da hắn vốn trắng, bây giờ thì chẳng khác gì khối băng mỏng tỏa ra khí lạnh chết chóc. Hắn nhìn Bảo Vy chòng chọc, gằn giọng: “Tài khoản của cô là gì?”
Bảo Vy bị dọa, thấp thỏm trả lời: “Hornygirlxxx. Từ lúc cho Tiểu Kiều mượn thì tôi không dùng đến nữa.”
Bỗng chốc khối băng tan thành nước, bốc hơi không một dấu vết. Hàn Du lấy lại được trí thông minh vốn có, nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt. Hắn ném bức thư cho Bảo Vy: “Vậy cô có biết tài khoản này không?”
Bảo Vy đọc xong bức thư thì đầu óc lùng bùng: “Hóa ra Quý Chu là streamer. Tôi không biết tài khoản này nhưng mà tôi chắc chắn Tiểu Kiều không làm ra được loại chuyện này đâu.”
Cô vò bức thư thành cục tròn, nhịn không nổi nữa: “Dì à, thời đại nam nữ bình đẳng, xem mấy thứ này có làm sao đâu. Hai thằng nhóc kia còn có hẳn một bộ sưu tập phim nghệ thuật người lớn, cứ cuối tuần là lại đem ra nghiên cứu đấy.”
Tự nhiên bị nhắc đến làm Hoàng Trúc đang nấp ở bên ngoài hoảng hốt. Cậu nhát gan không dám đối mặt với mẹ và chị, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Đồng thời cậu cũng thức thời, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chấn Phong liên tục. Nào là “đồ ăn ngon lắm”, “chị Kiều rất vui”, “mẹ nhớ anh”,... để lừa ông anh chưa biết gì về phòng trọ sớm.
Tình hình bên trong vẫn còn căng thẳng, Tiểu Kiều kéo áo bạn tốt van nài: “Đó không phải vấn đề đâu...”
“Vậy thì là chuyện gì?” Bảo Vy nóng nảy quát.
Hàn Du đáp nhẹ hẫng: “Bởi vì tôi cũng là streamer ở BJ.”
“Anh làm cái quái gì kệ anh, liên quan gì tới...” Bảo Vy càng nói càng nhỏ, cuối cùng câm nín nhận ra tình hình còn tệ hơn cô tưởng.
“Tớ xin lỗi.” Tiểu Kiều thì thào: “Tớ muốn nói với cậu lâu rồi, tớ và anh ấy đang hẹn hò.”
Thế nên vấn đề không phải là Tiểu Kiều xem cái gì mà là cô quen phải ai. Trong tâm tưởng mẹ cô, làm nghề livestream khoe thân thì chẳng khác gì gái đứng đường cả. Làm gái đã nhục, làm đĩ đực còn nhục hơn. Đàn ông con trai không làm việc đàng hoàng mà giành công việc thấp kém của phụ nữ thì không gì tệ bằng.
“Sau khi quen Tiểu Kiều cháu đã bỏ việc đó rồi, cháu thật sự nghiêm túc với cô ấy.” Hàn Du lựa chọn tin tưởng cô không lén lút sau lưng mình, anh cũng hy vọng cô có thể chấp nhận một phần cuộc đời sai trái của anh như vậy.
Tiểu Kiều không làm anh thất vọng, cô nhẹ nhàng nắm tay anh dù vẫn sợ không dám nhìn vào mắt mẹ mình: “Mẹ à, con...”
“Tao không chấp nhận. Trên đời này đâu có thiếu đàn ông, tại sao mày phải quen cái thứ như nó?” Bà đay nghiến: “Ngay từ đầu tao đã thấy kỳ lạ rồi. Đẹp trai sáng sủa còn giàu có, mày làm sao với tới được thiếu gia danh giá dữ vậy, hóa ra chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong thì thối nát. Hôm nay mày chia tay ngay rồi về nhà ngay, tao không để mày lại đây nữa, có ngày mày cũng bị nó dụ dỗ đi làm đĩ...”
“Con không chia tay đâu.” Tiểu Kiều không biết lấy đâu ra dũng khí, lần đầu tiên lên giọng nói một câu tròn vành rõ chữ.
Hàn Du siết tay cô, tâm trạng lâng lâng khó tả. Hắn biết đây không phải là lúc thể hiện tình cảm, nhưng trong lòng hắn thì ngọt ngấy mùi đường. Cô không chê hắn, cô thà cãi mẹ cũng không muốn chia tay, ý nghĩ đó len lỏi vào tim hắn, chìm sâu vào từng mạch máu.
Khó khăn lắm hắn mới giấu được nụ cười đã lan tới khóe môi. Ngay cả khi nhìn thấy mẹ cô đấm ngực dậm chân cũng không khó chịu nữa.
“Tao nuôi mày ăn học, chịu biết bao vất vả vì mày. Bây giờ mày lại vì cái dòng giống mất dạy này cãi tao sao? Khi mày còn nhỏ bệnh tật quanh năm, cha nó phải bán đất mua thuốc cho mày. Nếu biết trước có ngày này thì tao để mày chết theo chị mày còn hơn.”
Người phụ nữ quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời chỉ mong ngày con cái thành tài quay về báo hiếu. Sự thật phũ phàng làm bà mất hết bình tĩnh, bao nhiêu lời khó nghe tuôn ra một lượt.
Hàn Du cảm nhận được làn da cô lạnh lẽo, những mạch đập nhỏ bé run rẩy cọ vào lòng bàn tay hắn. Đây là lúc nên im lặng, hắn biết thế. Người sai là hắn, từ đầu đến cuối là vậy. Nhưng hắn không cam lòng để cô rời đi. Có lẽ đây là cơ hội mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, một cú thúc khiến cô chỉ có thể bám vào hắn mà thở dốc.
“Từ lúc vào đại học thì Tiểu Kiều đã tự đóng học phí, tự trả tiền sinh hoạt cho bản thân. Cô ấy chỉ còn lại một tay lành lặn mà vẫn phải làm việc nặng, thường xuyên phải đến những chỗ nguy hiểm để kiếm tiền...”
Hàn Du dịu dàng nhìn cô, mỉm cười trấn an trong lúc cắt đường lùi cuối cùng mà cô có: “Bác phải biết rõ hơn cháu lý do tại sao tay cô ấy lại như vậy chứ. Một bàn tay đổi lấy tương lai cho hai đứa con khác, đổi lấy danh dự cho cả gia đình. Cháu nghĩ là cô ấy còn trả luôn cả số tiền nuôi dưỡng suốt bao năm qua rồi.”
Lời hắn nói vào tay mẹ Tiểu Kiều khó nghe vô cùng, bà tức giận gào ầm lên: “Mày thì biết cái gì? Nó là con tao, muốn sống muốn chết đều phải nghe tao. Nuôi con gà, con heo còn có ngày được giá, chẳng lẽ tao nuôi nó tốn công vô ích sao?”
“Bao nhiêu?” Hắn kéo Tiểu Kiều ra sau lưng mình, không để cô bị gương mặt của người sinh ra cô ám ảnh cả đời: “Tính hết một lần, bác nuôi Tiểu Kiều tốn bao nhiêu tiền? Cháu có thể trả gấp đôi, thậm chí gấp ba, gấp bốn lần. Bán cô ấy cho cháu, từ nay về sau không còn dính dáng gì đến nhau nữa có được không?”
Chuyện hoang đường ở trên đời có rất nhiều, không thiếu cảnh tượng gia đình tan vỡ, con cái bị bạo hành. Có một đứa trẻ bị bức đến đường cùng, tâm trí rối loạn chỉ muốn tự hành hạ bản thân. Có một đứa trẻ khác nhịn nhục vì sĩ diện của người khác, ôm lấy vết thương chật vật với cơm áo gạo tiền. Bọn họ gặp nhau, hút lấy nhau, là chữa lành hay cùng kéo nhau xuống đáy vực?
Trái tim Hàn Du chưa bao giờ đập nhanh đến thế. Cơn hưng phấn này chẳng liên quan gì đến dục vọng, đó là khoảng trống trong tâm hồn được lấp đầy.
Nhìn xem Tiểu Kiều. Gia đình cô bỏ rơi cô, mẹ cô không còn cần cô nữa. Không ai có thể bảo vệ cô, hay yêu cô bằng hắn. Thế nên hãy chấp nhận đi thôi, rằng cuộc đời này cô đã định phải thuộc về hắn. Nếu cô dám rời khỏi hắn thì không còn ai khác nữa đâu.
So với cô đơn một mình, chẳng bằng rơi vào cạm bẫy làm bạn với sói. Ít ra trước khi bị ăn thịt vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm, dù là máu tươi chảy ra cũng cam lòng.