Cả cuộc đời Tiểu Kiều chưa từng ngang bướng như thế. Có lẽ vì đây là chuyện của riêng cô và Hàn Du, không liên quan gì đến hai đứa em mà cô yêu quý. Như cô đã từng nói với mẹ hắn, rằng cô không quan tâm quá khứ hắn làm gì, miễn là hắn không phản bội sau khi họ quen nhau.
Thế nên Tiểu Kiều để mặc Hàn Du lớn lối, thậm chí còn tò mò mẹ cô sẽ cho ra cái giá thế nào. Cô muốn biết mình có trọng lượng bao nhiêu trong mắt bà.
Mẹ cô tức đỏ mắt. Bà chỉ bực mình buộc miệng nói thế thôi chứ làm gì muốn bán con gái đi dễ dàng như thế. Bà sấn tới, muốn kéo cô lại thì bị Hàn Du ngăn cản. Hắn sừng sững như ngọn núi, mặt lạnh tanh, rõ ràng là muốn cướp con bà đây mà.
Bảo Vy khôn ngoan hơn Hoàng Trúc, thấy tình hình không ổn là gọi Tử Long ngay. Hắn là người có tiếng nói nhất trong nhà, mẹ Tiểu Kiều coi trọng lời con trai cả còn hơn cả chồng bà. Khi nghe tiếng bước chân vội vã bên ngoài cô còn mừng thầm là cứu tinh đã tới, đến khi thấy gương mặt nửa sống nửa chết của Chấn Phong thì tan nát cõi lòng.
Chấn Phong lướt một vòng từ mặt đất hỗn loạn đến những người đang có mặt trong phòng. Bao nhiêu lời ngụy biện bị nuốt lại vào trong khi hắn nhìn thấy gương mặt Tiểu Kiều.
Đã bao nhiêu lần rồi? Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng vậy, luôn là Tiểu Kiều đứng trước mặt bao che cho anh em hắn. Chỉ còn một chút nữa thôi, khi hắn đã đủ lông đủ cánh thì sẽ báo đáp lại cô, hắn đã thề như vậy. Cuối cùng vẫn chậm hơn một bước, vị trí đó đã bị người đàn ông khác chiếm mất rồi.
“Mẹ à, hộp đồ đó không phải của chị Kiều đâu, là của con đó.” Chấn Phong chậm rãi nói trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả.
Hắn cười khổ: “Con lấy thông tin cá nhân của chị Kiều để đăng ký tài khoản, giả gái tiếp cận Quý Chu... chị ấy không có lỗi gì cả.”
Người đàn bà trải qua hết cú sốc này đến cú sốc khác, khàn giọng lắp bắp: “Con... con là gay?”
“Con không biết. Mà chắc là vậy.” Chấn Phong kiên định đứng đó dù bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chỉ có Hoàng Trúc đứng sau nhận ra hắn đang sợ hãi.
Chấn Phong cắn răng nhận lấy từng phát đánh từ mẹ, không rên một tiếng nào.
Hàn Du ngăn Tiểu Kiều, không cho cô tiếp cận hai người họ. Hắn bĩu môi, một chút đồng tình cũng không có. Lúc nãy bà đánh cô và hắn thì hăng lắm, bắp tay hắn còn đau âm ỉ. Bây giờ thì có khác gì đánh yêu đâu, dùng lực đã ít còn né cả chỗ hiểm.
Bảo Vy biết đây là lúc đảm nhiệm vai trò hòa giải nên đứng ra ngăn cản. Tiếc thay hành động thì đúng nhưng nói năng không cân nhắc nửa phần: “Thôi dì ơi. Dì còn không biết tính nó à, có đánh chết nó cũng không nghe lời dì đâu. Mà gay thì đã sao, thà yêu đàn ông thì dì còn giữ được con, chứ dì mà để nó đi tu thì mất luôn con đấy nhé.”
Khi con người ta nhận ra sự thật không được như ý muốn, họ bắt đầu đổ lỗi để thoái thác trách nhiệm. Như một thói quen độc hại, mẹ Tiểu Kiều nắm ngay mảnh ghép mà bà thấy dư thừa nhất trong gia đình: “Là mày đúng không Kiều? Mày dạy hư nó. Tao đã bảo rồi, cái gì mà đạo diễn, cái gì mà ca sĩ, toàn mấy nghề vớ vẩn hại người. Mày cứ nhất quyết để tụi nó học. Mày hại đời tụi nó rồi thấy chưa?”
“Mẹ đừng nói thế. Liên quan gì tới chị Kiều chứ?” Hoàng Trúc lấy hết can đảm thốt lên, hậu quả là bị kéo vào ăn đập chung một lượt.
Tiểu Kiều nằm trong lòng Hàn Du lặng lẽ rơi nước mắt. Thà bà chịu bán cô đi còn hơn là giữ lại rồi bị đổ lỗi cho hết thảy. Bao nhiêu ấm ức rơi vào trên áo hắn, thấm ướt một mảng lớn. Hàn Du ra hiệu cho Bảo Vy rồi cứng rắn kéo bạn gái ra ngoài đúng lúc Tử Long hổn hển chạy tới.
“Sao rồi?” Tử Long đau lòng vỗ đầu em gái.
Tiểu Kiều quay mặt đi, im lặng lắc đầu.
Tử Long vỗ vai Hàn Du: “Đưa con bé đi đi, mọi việc để tôi lo.”
Hàn Du không đáp lại, nghĩ rằng mọi việc có thế nào cũng không còn liên quan gì đến họ nữa. Hắn sẽ không để Tiểu Kiều quay về. Không muốn bán thì đã làm sao? Hắn có thể trộm, có thể cướp, dụ dỗ hay lừa gạt gì cũng thế. Đường nào cũng sẽ thuộc về hắn thôi.
Lúc đi vui vẻ, lúc về buồn bã ỉu xìu. Hàn Du không rời cô một giây phút nào, mặc kệ cô giãy giụa đẩy hắn đi. Cô khóc thì hắn ôm cô vỗ về, cô mệt mỏi thiếp đi thì hắn nắm tay cô ngủ. Chẳng cần một lời an ủi nào nhưng sự hiện diện của hắn mạnh mẽ xua tan cảm giác đơn độc trong cô, cho cô biết dù mất đi mái nhà nhưng vẫn còn một chỗ dựa khác tốt đẹp hơn.
Từ lúc nắng chói chang đến khi đêm tối mịt mù, hắn không biết ngắm cô đã bao lâu. Mọi thứ đến quá nhanh, hắn còn chưa chuẩn bị gì khi cô xông vào cuộc đời hắn. Từ tạm bợ biến thành cam kết lâu dài, vội vã như một giấc mơ lúc ban trưa, tưởng là ngắn ngủi nhưng hóa ra dài vô tận.
“Em còn định ngủ đến khi nào?” Hắn thì thầm khi thấy mắt cô chuyển động.
Tiểu Kiều áp vào cổ hắn, trán cô nóng hổi làm hắn giật mình. Hắn bật dậy, định đi lấy nhiệt kế thì bị cô níu áo giữ lại: “Đừng đi.”
“Ngoan, em cảm rồi.” Hắn cúi xuống hôn lên trán cô: “Không bị cảm thì cũng phải ăn gì đó.”
Cô lắc đầu, mắt nhắm nghiền: “Không uống thuốc... không ăn.”
Tiểu Kiều chỉ làm nũng khi bọn họ quấn lấy nhau, Hàn Du có chút luyến tiếc dáng vẻ yếu đuối của cô lúc này. Hắn đưa tay vào trong áo cô, vuốt ve tấm lưng trần mịn màng: “Vậy em muốn gì, hửm? Tôi không biết cạo gió đâu.”
Tiểu Kiều không thích rượu, cũng không có ham mê nào. Khi cô cần thứ gì đó làm phân tâm, để quên đi hiện thực đau lòng thì giấc ngủ là lựa chọn duy nhất. Điều này trái ngược với Hàn Du, người luôn né tránh cơn ác mộng chực chờ tấn công mỗi khi hắn nhắm mắt.
Và khi họ đã có nhau thì không gì tốt hơn việc tìm kiếm an ủi từ đối phương, bằng dục vọng.
Hơi thở cô thật nóng, từng chữ thoát ra bờ môi câu lấy hắn: “Muốn anh.”
Hàn Du mỉm cười, thỏa mãn đến từng chân tơ kẽ tóc. Nỗi đau của cô chuyển hóa thành khát khao của hắn. Một ngày nào đó cô sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, không có hắn thì không sống nổi. Biến cô thành một con rối hoạt động bằng tình yêu của hắn, không được phép có liên hệ với bất kỳ ai khác nữa.