Bán Tình

Chương 63: Chi phối



Tiểu Kiều níu áo Hàn Du không chịu buông. Hắn đấu tranh nội tâm dữ dội, bàn tay trên lưng cô đã di chuyển đến móc áo ngực lỏng lẻo. Không phải cô đã nói không uống thuốc đấy sao? Vận động mạnh cho ra mồ hôi cũng là một cách hạ sốt mà đúng không?

Cả người nóng bừng thế này, cảm giác đi vào trong nhất định cũng sướng khoái hơn thường ngày.

Hàn Du nghiền ngẫm từng ý nghĩ đen tối trong đầu, cuối cùng xua đi hết sạch. Hắn không phải người tốt nhưng chưa tới mức cầm thú. Cô đang bệnh và hắn không phải bác sĩ, nếu như vì hành động nông nổi này mà khiến cô sốt cao hơn thì hắn không thể tha thứ cho chính mình.

Hàn Du đấm vào bắp đùi hắn một cái rồi cắn răn cởi áo ra, vứt nó lại cho cô.

Tiểu Kiều vừa sốt vừa kiệt sức, thể chất lẫn tinh thần đều tệ hại vô cùng. Cô không mở mắt ra nổi, dần có dấu hiệu mê sảng. Cô ôm áo hắn vào ngực, hít mùi hương có thể khiến cô an tâm chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ cô vẫn cảm nhận được cơ thể mình nhẹ đi. Có thứ gì đó mát mẻ áp lên da trần, cuốn đi mọi dính nhớp khó chịu trên cổ, tay và lưng trần.

Gần khu nhà Hàn Du không còn hiệu thuốc nào hoạt động, hắn đành mua vội vài miếng dán hạ sốt ở cửa hàng tiện lợi. Sau khi giúp cô lau sạch cơ thể thì hắn không biết làm gì hơn được nữa. Cứ cách nửa tiếng là hắn đo nhiệt độ cho cô một lần, chỉ cần không nóng hơn là hắn thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc người bệnh. Hắn không thấy phiền, ngược lại còn có cảm giác đạt được thành tựu đáng tự hào.

Điện thoại Tiểu Kiều vị vứt một bên rung lên liên hồi. Hắn sợ cô tỉnh giấc nên nhanh tay tắt chuông, nhận ra người gửi tin nhắn đến là Bảo Vy. Thấy không có ai phản hồi thì cô ấy càng nhắn tin nhiều hơn làm hắn bực mình. Hắn liếm môi, xóa hết từng cái một, sẵn tiện tắt luôn thông báo tin nhắn một lần và mãi mãi.

Đầu tiên là cha mẹ, kế tiếp là bạn bè. Một lúc nào đó thì cả anh em mà cô yêu quý cũng sẽ biến mất. Đến khi chỉ còn lại một mình hắn thì cô sẽ có biểu hiện thế nào đây? Hắn thật mong chờ.

Hàn Du nghiêng người nằm cạnh cô, nhẹ nhàng quấn tóc cô quanh ngón tay: “Em không biết tôi khó chịu thế nào khi em cứ mãi từ chối tôi đâu. Kể cả khi chúng ta đã đến gần nhau hơn, em vẫn chịu chi phối bởi đủ thứ quan hệ khác. Em trai em đâu cần em quan tâm nữa. Em làm gì ở ký túc xá khi bạn em bận rộn hẹn hò? Tôi cần em như vậy thì em lại nhẫn tâm để tôi một mình. Em có thể hy sinh bàn tay mình vì một người xa lạ, trong khi em kỳ kèo từng đêm một khi ở bên tôi.”

Hắn sẽ không thừa nhận là bản thân ghen tị với cặp sinh đôi kia, cũng quên mất chính hắn là người yêu cầu Cao Tùng giữ bạn gái lại hằng đêm. Hắn trở nên ích kỷ với mọi việc liên quan đến Tiểu Kiều.

Tại sao vậy?

“Đáng lẽ em không nên ép tôi kể lại chuyện quá khứ. Em làm tôi nảy sinh ra một nỗi sợ mới, hoặc là nó vẫn luôn tồn tại mà tôi chưa từng phát hiện, cho đến khi tôi gặp được em.” Hàn Du thì thầm với chính hắn, đối mặt với một phần ác quỷ trong linh hồn.

Tại sao hắn lại có hứng thú với bạo dâm? Có phải hắn tìm được niềm vui khi nhìn người khác đau đớn? Hoặc là hắn chỉ muốn trừng phạt họ, xả cơn giận mà hắn luôn kìm nén với mẹ hắn? Hắn không biết, cho đến khi gặp Tiểu Kiều.

Hàn Du đột nhiên muốn chạm vào cô, xác nhận rằng cô đang tồn tại chứ không phải là ảo mộng. Hắn cẩn thận chui vào trong chăn, hôn lên bờ vai trần gầy gò. Tay hắn áp vào bụng cô, không nhịn được mà di chuyển xuống dưới ngã ba khép chặt. Nóng nhưng khô khốc, vẫn mềm mại và chỉ thuộc về hắn.

Cơn nôn nao vừa dấy lên lập tức được đè xuống. Hắn lặng lẽ rút tay lại, tự thấy xấu hổ không thôi.

“Tôi sợ em giống như mẹ tôi. Sợ là em sẽ yêu ai khác, ừm, có lẽ không cần yêu, em vẫn có thể mở chân cho một tên khốn nào đó khi tôi không để ý...”

Tiểu Kiều bỗng dưng hít mũi. Cả người Hàn Du cứng đờ đến khi chắc chắn là cô vẫn còn ngủ: “Xin lỗi, tôi biết em sẽ không làm thế. Tôi chỉ sợ mà thôi.”

Hàn Du không điên, hắn biết rõ bản thân đang làm gì. Hắn dự đoán được tất cả hậu quả, sẵn sàng chịu hình phạt vì tội lỗi của hắn, càng vui mừng nhận trách nhiệm cho cuộc đời bị phá hoại của một cô gái vô tội.

“Là tại em đấy. Đáng lẽ em nên từ chối tôi đến cùng. Em đâu có được phép bước vào tủ quần áo đó, đã trốn rồi thì đừng để tôi bắt được. Người như em đến quán bar làm gì? Còn dám uống rượu.”

Hắn nhớ đến buổi trưa hôm đó, ánh nắng gay gắt không át được màu môi cô cháy bỏng. Có lẽ lúc đó hắn đã không kìm giữ được mà bị cô hút lấy.

Đêm dài tĩnh mịch, người bất tỉnh, người thao thức không yên. Cuối cùng thì Hàn Du hiểu rõ bản thân muốn gì, còn Tiểu Kiều đã không còn đường quay đầu nữa rồi.

Mặt trời lên cao rồi Hàn Du mới luyến tiếc buông tay. Hắn huýt sáo đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Một tay hắn cầm muôi khuấy nồi cháo, tay còn lại lướt điện thoại xem công thức nấu ăn. Bộ dạng người đàn ông nội trợ này được đúc kết từ nhận thức là Tiểu Kiều cần tránh xa nhà bếp tận cuối đời.

Tối hôm qua không ăn gì làm Tiểu Kiều đói cồn cào. Cô ôm cái đầu mơ màng mò xuống nhà ăn. Hàn Du quay đầu, liếm răng khi thấy cô mặc cái áo hôm qua hắn cởi ra. Cái áo dài vừa đủ che mông, cổ áo thì quá rộng, lệch qua một bên để lộ hết vai trần. Bên dưới áo hẳn là không có gì...

Hàn Du khụ một tiếng, ngoắc tay bảo cô lại gần: “Lại đây nếm thử xem.”

Tiểu Kiều dí sát mũi vào nồi cháo mà không ngửi được gì do bị cảm: “Em không ngửi được, chắc cũng không nếm ra vị gì đâu.”

Hắn tắt bếp, ôm cô vào lòng. Một bàn tay hắn chạm nhẹ vào mông cô. Đúng là không có gì bên dưới thật. Hắn tận lực không để trí tưởng tượng bay xa, dịu dàng đề nghị: “Em dọn đến đây ở cùng tôi đi.”

“Không được đâu.” Giọng cô nghèn nghẹn vì nghẹt mũi nhưng vẫn nghe ra ý cương quyết lắm.

Mắt Hàn Du tối lại, nếu có ai đứng gần lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm. Tiếc là người duy nhất cần ngửi thấy lại mất khứu giác từ lâu. Hắn nhỏ giọng: “Bao lâu rồi Bảo Vy không về ký túc ngủ?”

Tiểu Kiều vất vả nhớ lại, hình như khá lâu rồi. Trước đây một tháng Bảo Vy chỉ ngủ lại chừng mười ngày, sau khi cãi nhau rồi làm lành với bạn trai thì số lần rất ít ỏi.

“Em xem, cô ấy không về phòng thì có khác gì em ở một mình đâu. Em dọn đến đây ở cùng tôi, khi nào cô ấy hứng lên muốn ngủ ở ký túc thì em hãy về có được không?” Hàn Du bên ngoài tỏ vẻ nhượng bộ, thâm tâm thì biết rõ Cao Tùng không đời nào để Bảo Vy có cơ hội bước chân về ký túc nữa.

Tiểu Kiều nghĩ không ra lý do từ chối, còn thấy hắn nói rất có lý, lòng cảnh giác bốc hơi hết sạch. Cô gật đầu, đờ đẫn để hắn kéo vào bàn ăn, được đút muỗng cháo nào thì nuốt muỗng đấy, ngoan ngoãn như một con búp bê đã được đóng dấu quyền sở hữu.