Bán Tình

Chương 64: Thế giới hai người



Một chén cháo ăn vài muỗng là xong. Tiểu Kiều mơ màng ngủ đến trưa thì bị Hàn Du gọi dậy, ăn thêm nửa hộp cơm thì hắn giục cô đi học. Cô ôm ngang eo hắn, lười biếng nói: “Bình thường anh hay dụ em nghỉ học lắm mà?”

“Không phải em nói còn nghỉ lớp cô Hoan nữa là bị cấm thi à?” Hắn bế cô lên, vững vàng đưa cô vào phòng tắm: “Tôi giặt đồ của em rồi, cần gì thì gọi tôi.”

Tiểu Kiều phồng má, uể oải đóng cửa lại. Cô ngồi lên bồn cầu, tự ngẫm năm phút, sau cùng nỗi sợ đóng tiền học lại vẫn chiến thắng. Cô thấy may là Hàn Du còn có lý trí, nếu là Bảo Vy thì đã hùng hổ đòi trả tiền để bắt cô nghỉ rồi. Lựa chọn ở cùng hắn có lẽ không tệ như cô nghĩ.

Hàn Du đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho cô ở bên ngoài. Hắn cẩn thận kéo kín áo khoác cho cô, căn dặn: “Tôi gọi xe cho em rồi, khi nào học xong thì tôi đón em. Đừng có uống nước lạnh, chịu không nổi thì xuống phòng y tế.”

“Biết rồi.” Cô bẹp miệng: “Em đâu phải con nít.”

“Em còn hơn cả con nít.” Hắn quá rành cái thói ăn uống thất thường của cô, còn cả sở thích ngủ vùi bất chấp thời gian nữa.

Chân trước Tiểu Kiều vừa bước ra cửa, phía sau Hàn Du đã mở điện thoại gọi cho Quý Chu. Sau một hồi giải thích không quên nhạo báng vài câu, khó khăn lắm hắn mới không đấm ngực dậm chân cười cho một trận.

“Vậy là người nhắn tin với tôi luôn là em trai của Tiểu Kiều chứ không phải cô ấy?”

Cách một cái màn hình điện thoại mà Hàn Du vẫn nghe ra nỗi căm tức trong giọng Quý Chu: “Cậu cần cách thức liên lạc với Chấn Phong không?”

“Nhắn cho tôi, càng chi tiết càng tốt.”

Tối hôm qua Hàn Du đã lấy được số Chấn Phong từ điện thoại Tiểu Kiều. Hắn nhắn luôn cả địa chỉ nhà trọ lẫn tài khoản mạng xã hội cho Quý Chu. Hắn không cảm thấy mình làm sai điều gì, chẳng qua là đòi lại công bằng cho Tiểu Kiều mà thôi. Hơn nữa hắn biết Quý Chu không phải hạng người thích động tay chân, cùng lắm là bị hắn thả cho vài con virus phá hoại vào máy tính.

Giải quyết xong tình địch, Hàn Du bắt đầu đẩy nhanh tiến độ tìm nhà mới. Hắn quyết tâm đưa Tiểu Kiều chạy trốn, không để ai tìm được họ nữa. Hắn e là chuyện hắn làm BJ sớm muộn gì cũng bị lộ ra ngoài, khi đó sẽ có vô số người đến làm phiền.

Nhiều ngày sau đó cuộc sống Tiểu Kiều rất đơn giản. Không đi học thì về nhà Hàn Du, công việc ở 9Effect còn được ưu tiên cho làm tại nhà. Hàn Du thể hiện tối đa độ hữu dụng của hắn, hoàn toàn không có điểm nào chê trách được.

Tiểu Kiều được chăm sóc kỹ càng, trong thời gian ngắn béo ra một vòng. Cô lén lút sờ ngấn mỡ dưới bụng, rồi lại nhìn qua gương mặt đẹp trai rạng ngời đang giúp mình phối màu poster bên cạnh. Cô tự thấy bản thân buông thả quá độ, còn tiếp tục nữa thì thành con heo mất.

Cô giật lại laptop mà hắn cho cô mượn làm việc, lúng túng nói: “Để em tự làm, anh lo việc của anh đi.”

“Việc của anh là em.” Hắn nhe răng, tay chân bám lấy cô cứng ngắt.

Hai người ngồi ôm nhau trên sofa chật hẹp thật ấm cúng, bàn về những thứ nhỏ nhặt hàng ngày. Hôm nay ăn gì, công việc ra sao, gặp được người này người nọ, gần gũi như một cặp vợ chồng già.

Tiểu Kiều mặc váy ngủ hớ hênh, cổ áo rộng rãi trễ xuống, chỉ cần lựa đúng góc nhìn xuống là thấy trọn bầu ngực tròn. Khi Hàn Du giúp cô chỉnh lại áo thì cô sực nhớ ra đã lâu bọn họ không làm tình.

Có những đêm cô học bài đến tối muộn, leo lên giường đã thấy hắn nhắm mắt. Cũng có khi hắn đi bàn chuyện làm ăn quá nửa đêm, say rượu về nhà kéo tay cô chọc ghẹo vài câu là ngủ luôn. Những ngày rảnh rỗi không hề ít, khi đó hắn sẽ rủ cô xem phim, đi mua sắm hay đọc sách, cuối cùng vẫn là ôm nhau ngủ đầy trong sáng.

Hắn thấy cô thất thần, sợ cô nhớ lại chuyện buồn nên dò hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Cô sáp lại gần hắn, nhìn thấy nỗi lo âu trong mắt hắn. Cô nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, không nếm được vị đắng hay mùi thuốc lá nào.

“Sao tự nhiên lại hôn tôi?” Hắn luyến tiếc để cô rời đi, nhưng khi muốn đáp lại thì cô cúi đầu né tránh.

Đột nhiên vạt áo bị kéo lên, hắn hơi rợn người khi bàn tay nhỏ bé lành lạnh chạm vào bụng. Cô bĩu môi lên án: “Tại sao anh không lên cân? Anh ăn nhiều hơn em, còn thường xuyên uống rượu, phải có bụng bia mới đúng chứ?”

Hắn sa sầm mặt mày, đưa tay bấm mỡ bụng cô trả đũa: “Em có biết tôi tốn bao nhiêu tiền vào phòng gym không? Mà tôi thường xuyên uống rượu lúc nào? Quá lắm một tuần hai lần thôi, còn vì công việc chứ tôi có thích gì đâu.”

“Em cũng muốn tập gym.”

“Khi nào em dậy nổi lúc năm giờ sáng thì hãy nói lại câu này.” Hắn kéo cô ngồi lên đùi mình, tự nhủ còn lâu hắn mới để cô đến phòng gym.

Tạng người Tiểu Kiều dễ lên cân cũng dễ sụt cân, sơ hở một tí là đống mỡ hắn tốn công nuôi dưỡng này tiêu biến ngay.

Tiểu Kiều nhăn mặt chất vấn: “Anh cố ý làm em béo đúng không?”

“Tại sao tôi phải làm em béo?” Hắn chối.

Giọng cô nhỏ xíu: “Em béo rồi thì anh có thể vứt bỏ em.”

Hàn Du trợn mắt mắng: “Em nghĩ linh tinh cái gì đấy? Tôi vất vả chăm em như con, em thì nghi ngờ tôi như thế. Em đặt tay lên ngực mình xem, em không thấy cắn rứt lương tâm à?”

Tiểu Kiều làm theo lời hắn thật, đặt tay lên ngực một hồi lâu thì vỡ lẽ: “Em sai rồi.”

“Sai thế nào?”

“Bụng có mỡ, chỗ này cũng to hơn.”

Bốn mắt nhìn nhau, hắn nuốt nước miếng, mặt cô đỏ bừng. Sau đó cả hai cùng bật cười, không ngờ là có ngày bọn họ lại tranh cãi về vấn đề trẻ con thế này.

Hắn cắn má cô, tay chọt bắp đùi căng mịn đang câu lấy eo hắn: “Mập một chút mới tốt. Buổi tối ôm vào mới thấy êm ái, ban ngày em lắc lư trước mặt tôi thì chẳng còn cô nào có thể lọt vào mắt tôi nổi.”

Hàn Du véo mông cô, cười xấu xa. Vật cứng giữa hai chân hắn nổi cộm lên cọ vào người cô. Vậy là đủ để cô yên tâm. Hắn vẫn có ham muốn với cô, vì lý do nào đó mà hắn chưa muốn chạm vào cô mà thôi.

Cô có nên mạnh dạn quyến rũ hắn, hay là rụt rè chờ đợi hắn dẫn dắt?

Tiểu Kiều đột nhiên thấy vui vẻ trong lòng. Cô có thể sống thế này cả đời, trong thế giới chỉ có hai người họ. Không hề nhàm chán, ngược lại còn có chút kích thích. Cô muốn thử những điều mới mẻ cùng hắn, thoải mái trưng ra những mặt ngu ngốc của bản thân.

Dù sao thì cô cũng đâu còn lựa chọn nào khác nữa.