Một hôm, Hàn Du tự nhiên muốn ăn lẩu nhưng không thích tới chỗ đông người. Hắn kéo Tiểu Kiều đi siêu thị, chất đầy hai xe đẩy mới chịu đi về. Bước chân ra tới bãi gửi xe thì hắn hết hứng, đổi ý đi ăn đồ nướng thì cô điên cuồng lắc đầu: “Tuần này chúng ta ăn đồ nướng bốn lần rồi đấy, em không ăn nổi nữa đâu.”
Hàn Du nhìn hoàng hôn buông xuống, nắm tay cô mà cảm xúc dâng trào: “Thế em nói xem ăn cái gì mới dễ mập hả, đồ ăn nhanh nhé?”
Tiểu Kiều bực mình đá chân hắn. Càng ở cùng nhau lâu thì hắn càng bộc lộ cái tính nết trẻ con thích đùa dai. Hắn biết cô sợ tăng cân béo phì thì nằng nặc muốn tăng cân theo cô, bữa nào cũng đòi ăn mấy món dầu mỡ. Trong khi hắn biết rõ đường nào cũng chỉ có một mình cô lên cân, còn hắn thì lên cơ cuồn cuộn.
“Không ăn, đi về.” Cô giận dỗi leo lên xe, mặc kệ hắn ôm chân giả vờ đau đớn.
Hàn Du ngẫm nghĩ một hồi, mở cửa xe nói: “Đi xem phim không?”
Thấy cô quay mặt đi thì hắn càng thấy vui vẻ trong lòng. Hắn thích cô phản ứng lại hắn, dù là cảm động hay tức tối đều đáng yêu như nhau.
Tiểu Kiều ngắm đường phố tấp nập rồi dần thưa thớt đi. Mui xe vừa mới rửa sạch sẽ giờ bám đầy bụi. Cô nhận ra bọn họ đã đi ra khu ngoại ô từ lúc nào: “Không phải anh nói đi xem phim à?”
“Ừ.” Hắn cười thần bí, đánh tay lái rẽ vào một khu đất trống.
Giữa nơi hoang vắng bỗng dưng xuất hiện một đống xe hơi xếp ngay hàng thẳng lối, nhìn sơ còn tưởng là bãi tập kết xe cũ. Hàn Du thấy cô tỏ ra hứng thú thì “suỵt” một tiếng: “Kiên nhẫn, sắp tới rồi.”
Hắn giúp cô tháo đai an toàn, xuống xe đi mua nước ngọt, bỏng ngô rồi quay lại. Đúng lúc đó màn hình lớn bên ngoài bật sáng. Lúc đầu cô đã để ý đến nó nhưng cứ tưởng là biển quảng cáo bỏ trống mà thôi, hóa ra nơi này là rạp chiếu phim ngoài trời.
Hàn Du ngả lưng ghế ra sau, lựa tư thế ngồi rồi thở ra một hơi thư thái: “Nơi này do trường mà Hoàng Trúc theo học tổ chức đấy, em không biết à?”
Hắn không nghe được câu trả lời, nhìn qua thì thấy cô đang chăm chú theo dõi tình tiết phim. Trường Hoàng Trúc chuyên về nghệ thuật nên chiếu phim đầy tính thẩm mỹ, từng khung cảnh đều đẹp như tranh vẽ. Cô nhìn màn hình lớn, hắn nhìn cô, cảm thấy có chăm chỉ luyện tay bao lâu cũng không vẽ ra được góc nghiêng này.
Nội dung phim không dành cho đại chúng nên rất khó hiểu, Tiểu Kiều nghiêm túc theo dõi không sót một giây nào. Âm thanh từ dàn loa phát ra thì lớn, cô vô tình bỏ quên Hàn Du ở bên cạnh.
Tình tiết phim dần đến khúc cao trào, nam nữ chính cãi nhau gay gắt. Tiểu Kiều cứ tưởng đà này thì chia tay thôi, sau đó là khoảng lặng để phát triển nhân vật. Nào ngờ nam chính vẫn không bỏ cuộc, ôm lấy nữ chính hôn ngấu nghiến rồi bế thẳng lên giường.
Phim kiểu này được phép chiếu ngoài trời không đấy?
Cảnh khỏa thân đột ngột không báo trước làm Tiểu Kiều hoảng hốt nghiêng mặt né tránh. Dưới ánh sáng phản chiếu từ màn hình, cô chợt lạc vào một vùng đen phẳng lặng. Tư thế ngồi của hắn vốn không hề thích hợp để xem phim, đó là dáng vẻ của người đang tận hưởng những gì mà hắn có.
Một thành tựu, một chiến thắng, một cô gái.
Tiểu Kiều không biết hắn đã nhìn cô như thế từ lúc nào, như thể chờ đợi cô quay đầu tìm kiếm hắn. Cô bối rối hỏi hắn: “Anh thấy phim không hay à?”
“Em thấy hay thì nó hay.” Rõ ràng là ý tứ nịnh nọt, qua giọng hắn thì biến thành bỡn cợt trêu đùa.
Cô không phân biệt nổi cảm giác râm ran trên gò má là vì cảnh nóng kéo dài ngoài kia, hay là vì bàn tay hắn mon men trên đùi mình. Cô cảnh cáo khi hắn bắt đầu đi sâu vào trong váy ngắn: “Người khác sẽ nhìn thấy.”
“Có bao nhiêu người đến đây để xem phim chứ? Em nghĩ họ còn có tâm tư quan sát chúng ta sao?” Hắn cười, hất cằm ám chỉ cô nhìn xung quanh xem thử.
Tay hắn không dừng lại, nhanh chóng chạm vào nơi riêng tư nhạy cảm. Tiểu Kiều hơi nhổm người, chợt nhận ra chiếc xe đằng trước rất kỳ lạ. Đến khi cô hiểu ra lý do tại sao thân xe đó cứ rung lắc theo nhịp thì xấu hổ không thôi. Mà đâu chỉ thế, nếu tinh ý lắng nghe kỹ hơn, cô sẽ nghe thấy xe bên cạnh đang phát ra âm thanh rên rỉ đáng ngờ.
Nhẹ nhàng kéo đáy quần lót sang bên, Hàn Du vân vê hạt đậu nhỏ, bắt nó nhanh chóng nảy mầm lớn lên, cứng rắn mở ra lỗ nhỏ rồi bài trừ từng giọt nóng hổi. Hắn thích thú đùa giỡn, đánh vòng xung quanh đó, làm cô rùng mình bịt miệng, ngăn chặn hơi thở hỗn loạn cùng tiếng rên khó nhịn.
Một ngón, hai ngón rồi ba ngón, con đường này đã lâu hắn không ghé qua chơi nhưng vẫn quen thuộc lắm. Hắn tìm đến một đoạn nhỏ nhấp nhô, ác ý cong ngón tay đè mạnh làm cô bậc khóc: “Đừng làm chỗ này.”
Hắn biết cô không muốn cùng hắn làm loạn ở nơi đông người mà vẫn bẻ cong ý cô: “Được, vậy đổi sang chỗ khác.”
Vừa dứt lời thì hắn mạnh bạo đưa vào sâu hơn, tìm đến nơi có thể khiến cô cong người run rẩy. Cô bất lực nắm cổ tay hắn, nước mắt lưng tròng: “Không được, em sắp...”
Bọn họ đã lâu không làm, nhu cầu tích tụ bỗng dưng bị đâm chọc vỡ tung. Tiểu Kiều rất nhanh đạt đến cao trào, khiến không gian kín bưng đắm chìm trong mùi chanh đang tuôn ra dữ dội.
Hàn Du vẫn không dừng, ngược lại còn di chuyển nhanh hơn. Hắn liếm môi, khàn giọng đùa giỡn: “Xem ra tôi lại phải rửa xe thêm lần nữa rồi.”
Chất lỏng tràn ra tay hắn, thấm ướt nệm ghế. Tiểu Kiều thẹn thùng không dám thả lỏng mà thít chặt. Cơn rung động bao lấy ngón tay hắn, nhẹ nhàng lan truyền đến toàn thân làm mạch máu hắn căng phồng đổ dồn vào một chỗ.
Nơi giữa chân hắn quá nổi bật, Tiểu Kiều muốn vờ như không thấy cũng vô ích. Cô mím môi, bộ dạng bị bắt nạt mà không dám phản kháng đâm vào lòng hắn ngứa ngáy.
Hắn phân tích tình hình, thật thà cho cô biết: “Ở đây thì một lần, về nhà thì tôi không chắc đâu.”
Lúc nào cũng thế, hắn làm như cho cô quyền lựa chọn, có điều lựa tới lựa lui vẫn là hắn có lợi.
Tiểu Kiều hít mũi, biết phía trước là bẫy vẫn đâm đầu đi thẳng: “Về nhà.”
“Tuân lệnh.” Hàn Du chỉ đợi có thế, nuôi cô bấy lâu nay cuối cùng cũng đến ngày thu hoạch.
Vô số viễn cảnh lướt qua trong đầu hắn. Phải thử cái nào đây? Hắn không chờ nổi nữa rồi.