Vốn rắp tâm làm bậy ngay từ đầu, Hàn Du đã lựa chỗ đậu xe thuận tiện cho việc ra vào. Tiểu Kiều đòi về là lùi xe chạy ngay, không hề gặp phải trở ngại gì.
Một tay lái xe, tay còn lại vẫn ở nguyên chỗ cũ, hắn hoàn toàn không thấy có vấn đề. Cô bị bắt mở rộng chân, mỗi lần đi qua gờ giảm sốc là lại nấc lên. Cô đập vai hắn, thực sự chịu không nổi nữa: “Anh bỏ tay ra, lái xe đàng hoàng.”
Hắn nhe răng, mặt mày có vẻ thoải mái cười đùa, thứ phồng lên phía dưới thì bị kẹt dưới hai lớp vải khó chịu kêu gào: “Tôi bỏ ra rồi thì em không kìm được, làm ướt cả sàn xe của tôi thì sao?”
“Ướt cái đầu anh.” Cô bực mình mắng.
Hắn nhướng mày, giọng điệu đáng đánh đòn: “Muốn ngồi lên mặt tôi? Được thôi, đợi về nhà tôi cho em ngồi.”
Tiểu Kiều nói không lại hắn, ấm ức cương cứng cả người. Sau một lần cao trào tương đối nhạy cảm, hắn lại cứ bám riết không tha. Tuy hắn chỉ để hờ nơi đó không động đậy gì nhưng cảm giác tồn tại quá lớn. Cô cố nhìn ra đường để phân tán sự chú ý, cuối cùng vẫn run rẩy đến lần hai.
Lần này Tiểu Kiều khóc thật, cảm thấy bản thân quá bừa bãi, chỉ thế thôi cũng không nhịn nổi. Hàn Du lúc này mới thấy đùa quá trớn, thành thật đưa khăn giấy qua rồi để cho cô yên.
Hắn tăng tốc, dùng một nửa thời gian so với lúc đi để về đến nhà. Bọn họ vừa mới chuyển đến nơi này hai tuần trước nên đồ đạc vẫn còn mới tinh. Hắn thật gấp, dù cô có cố ý chậm chạp đến đâu cũng vô ích.
Khoảng cách vài bước đến phòng ngủ trở nên quá dài, hắn bế cô ngồi lên bàn ăn, vội vã cởi quần mình. Hắn thở ra khi họ kết nối với nhau, cảm nhận sự trơn trượt và ấm nóng bên trong cô. Hai từ nhẹ nhàng bị vứt ra sau đầu, hắn bắt đầu với những cú đẩy dữ dội. Cô không thể thừa nhận hắn, nhanh chóng ngả lưng xuống bàn mặc hắn điều khiển nhịp độ.
Hắn cao hơn người thường nhiều, mặt bàn tiêu chuẩn trở nên quá thấp. Hắn phải nhấc hông cô lên để vừa vặn với hắn. Điểm tựa của cô chỉ còn lại vai và hai tay, đôi chân thì bất lực đung đưa bên người hắn.
Đối với hắn thì đây mới là lần đầu tiên, số lượng lẫn chất lượng bắn ra đều vượt chuẩn. Tất cả nhắm thẳng vào trong, xối lên cổ tử cung thẹn thùng khép chặt.
Tiểu Kiều thở hổn hển. Dường như bên trong cô đang bốc cháy, con đường mở rộng ra bằng đúng kích thước hắn. Cánh thịt mềm mại mút lấy khi hắn rời đi, rồi run lẩy bẩy khi hắn tách nó ra ngắm nghía.
Hồng phấn bên ngoài, đỏ lựng bên trong vì ma sát. Chất lỏng chậm rãi chảy xuống bàn thành một vũng nhỏ.
“May mà chưa mua khăn trải bàn. Không thì tôi phải tốn công giặt sạch rồi.” Hắn đùa dai thành nghiện, cong lưng hôn lên trán cô.
“Mua rồi.” Cô lẩm bẩm.
Hắn không hài lòng nhíu mày: “Em còn sức nghĩ chuyện này à?”
Hắn trừng phạt cô bằng cách quay trở lại nơi đó, còn cứng rắn hơn vài lần. Hương chanh giờ đây chỉ còn nhàn nhạt. Hắn liếm láp cổ cô, đánh dấu quyền sở hữu bằng mọi cách mà hắn biết. Quần áo họ vẫn còn nguyên trên người, nhưng sự gắn kết là không gì chối cãi được.
Rung động từ cô truyền qua người hắn, sau đó đến lượt hắn trả lại từng đợt xúc cảm sướng khoái. Hơi thở hắn dần rối loạn dù chỉ nằm yên ở đó, tận hưởng nhịp co bóp nhỏ vụn mà khắn khít.
Thật chặt, cái nóng ẩm len lỏi vào từng mạch máu làm hắn muốn nổ tung. Mà đâu chỉ có hắn chịu kích thích, cô cũng dần bất mãn vì hắn cứ bất động.
“Vào phòng.” Tiểu Kiều đẩy vai hắn, rùng mình vì cơn đau bất chợt nơi da cổ mịn màng.
Hàn Du liếm dấu răng hắn vừa để lại, nông sâu vừa đủ, không rách da nhưng vẫn tạo thành vết ứ máu lâu dài. Hắn kéo tay cô vòng qua cổ hắn, dễ dàng ôm theo cô đi vào phòng ngủ.
Tư thế như con gấu bám vào thân cây này gây khó khăn cho cô rất nhiều. Cô sợ hãi hắn sẽ buông tay, sợ bị trượt xuống, sợ bị đâm xuyên qua người. Hơn hết thảy là cảm giác bám víu vào một thứ duy nhất để sống, trong khi cả người cô đâu còn sức lực nào nữa, toàn bộ đều tiêu phí vào hoan lạc mất rồi.
Hàn Du hơi dừng lại, nhắm mắt hưởng thụ khi cô đạt đỉnh. Khoái cảm làm cô co giật, trước mắt tối sầm như muốn ngất. Hắn nhẹ vỗ lưng cô, vùi đầu vào mái tóc đen thơm ngát: “Lần thứ tư đúng không? Hay là tôi đếm sai?”
Tiểu Kiều không thể trả lời hắn, đôi môi xinh giờ chỉ dùng để thở, thi thoảng phát ra tiếng rên mà hắn yêu thích nhất.
Hắn nhẹ nhàng để cô xuống giường, cả quá trình chưa từng rút khỏi người cô. Gương mặt hắn thật dịu dàng, chỉ có đáy mắt là ánh lên dục vọng điên cuồng: “Sai rồi cũng không sao. Đếm lại từ đầu là được rồi.”
Hàn Du lôi cái hộp đen không biết để trên đầu giường từ lúc nào. Hắn chậm rãi giới thiệu với cô từng thứ một: “Tai mèo, nội y gợi cảm, đuôi mèo, còn cái này... hừm, chắc em biết, giống như cái tôi từng dùng nhưng là loại dành cho nữ, đâm cái này vào lỗ tiết niệu... đừng sợ, tôi chỉ cho em biết thôi, vẫn còn quá sớm...”
Ngực Tiểu Kiều đánh trống phản đối dữ dội. Mỗi lần hắn lướt tay qua thứ đồ chơi kỳ dị nào đó là cô bắt đầu muốn ngất. Cô cứ tưởng nhận thức của mình về mấy cái này đã lớn lắm, hóa ra chỉ là nhãi nhép nếu so với hắn.
Chẳng mấy chốc mà cô đã đổ mồ hôi ướt nệm. Hắn mỉm cười quái ác, híp mắt an ủi: “Tôi đảm bảo là em sẽ không thấy đau.”
Hắn tự tay đeo tai mèo cho cô, lông xù mềm mại như thật. Dù không nỡ hắn vẫn phải tạm thời rút ra rồi lật người cô lại. Nơi hồng hào nhỏ nhắn này đã từng chịu được hai ngón tay hắn, theo lý cũng sẽ chịu được cái đuôi mèo.
Tiểu Kiều giật nảy người khi thứ lành lạnh đó chạm vào giữa mông. Trơn bóng, không lớn lắm nhưng vẫn khó khăn như thường. Cô cuống lên, giãy giụa muốn trở người. Hắn chẳng hề xem chút sức lực này của cô là gì cả, chỉ dùng một tay là có thể nhấn cô lại chỗ cũ.
Loại chuyện này càng dây dưa chậm chạp càng khó chịu. Hắn nắm chặt đầu nút đã được bôi trơn bằng gel chuyên dụng ở đuôi mèo, dứt khoát ấn vào trong cô.
Đôi tai nhỏ mọc ra trên mái tóc đen tuyền, da thịt trắng ửng hồng rải đầy dấu hôn lớn nhỏ. Đuôi nhỏ phe phẩy ở sau mông dụ dỗ hắn bắt lấy, đè nặng cô, hà hiếp cô, ép cô bật khóc. Hắn thật sự muốn biết, nếu hắn khóa miệng cô lại thì liệu âm thanh mà cô phát ra có giống một chú mèo con được cưng nựng hay không.
Tiếng rên rỉ bị kẹt trong lồng ngực, gầm gừ êm ái.
Một con thú cưng tuyệt đối tin tưởng chủ nhân mình.