Một mạch đến tận nửa đêm Hàn Du mới tạm thấy thỏa mãn. Cái hộp đen nay trống không, đồ chơi đã sử dụng qua rải rác khắp căn phòng, trên bệ cửa sổ còn có dấu vết chưa kịp phai mờ.
Tiểu Kiều nằm úp sấp khóc thút thít. Hắn đã giữ lời hứa không làm đau cô. Khác với mọi khi, trên người cô không hề có dấu hôn nào. Ngoại trừ mông tròn ửng đỏ ra thì da thịt trơn bóng hoàn hảo. Chỉ có chăn đệm ướt đẫm bên dưới là chứng cứ cho một màn hoan lạc cháy bỏng, cùng mùi vị phiêu lãng trong không khí khiến người ta ngượng ngùng không nói nên lời.
Hắn giúp cô vén tóc mai nhễ nhại ra sau tai, liếm sạch nước mắt mằn mặn vương trên má: “Ngủ đi, để tôi giúp em rửa sạch.”
Cô lắc đầu, cổ họng đau đớn: “Không được.”
“Đừng nói với tôi là em còn muốn đấy nhé?” Bây giờ cô nhạy cảm đến mức hắn chạm nhẹ phía dưới một chút là tan vỡ. Phía trước và phía sau đều đang sưng lên, phản đối bất kỳ hành động kích thích nào.
Lúc đầu hắn chỉ định đùa cô một chút, tiện thể nới rộng phía sau. Không ngờ là khả năng chịu đựng của cô tốt hơn hắn nghĩ, nên hắn không nhịn được mà làm đến cùng. Cảm giác hân hoan khi đồng thời chiếm hữu cô ở mọi nơi vẫn còn lưu lại trong trí óc hắn, lâng lâng sướng khoái mãi không thôi.
Tiểu Kiều mệt mỏi nằm một chỗ không nhúc nhích gì được. Hai chân cô nhũn ra như thể bị hắn tháo hết khớp xương rồi bỏ đó không thèm gắn lại. Hông cô mỏi nhừ, giữa hai chân nóng rát. Cô có thể cảm nhận được mạch máu nơi đó căng phồng lên, đập thình thịch như trái tim cô đã chạy xuống đó từ lâu rồi.
Tình dục thật sự quá đáng sợ, nó làm cô không phân biệt nổi ngày và đêm hay cô và hắn nữa. Tất cả cứ hòa vào nhau lẫn lộn, của hắn cũng là của cô và ngược lại.
Mí mắt Tiểu Kiều trĩu nặng nhưng vẫn kiên cường chống đỡ cơn buồn ngủ, cố lắng nghe âm vang nhỏ xíu từ đồng hồ để bàn. Tích tắc, âm thanh mới tuyệt vời làm sao. Thời gian đang trôi đi khi tay hắn lướt qua từng tấc da thịt rã rời. Hắn giúp cô làm sạch đến đâu thì để lại một nụ hôn nhẹ nhàng ở đó, nâng niu như thể cô là bảo vật mà hắn quý trọng.
Mệt mỏi đến mức một ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Cô đã bị hắn làm hư hỏng rồi. Bị chơi hỏng, cũng bị chiều hư, nhưng không có gì phải sợ, bởi vì cô cam tâm tình nguyện.
Tích tắc, cuối cùng thời khắc mà Tiểu Kiều mong chờ cũng đến. Cô mở mắt, đột ngột ôm lấy gương mặt hắn rồi cười mãn nguyện: “Chúc mừng sinh nhật.”
Hàn Du khựng lại, ngơ ngác nhìn lên đầu giường. Trong đêm tối, ba cây kim nhỏ phát ra ánh sáng dạ quang mờ ảo trùng khớp tại một điểm. Mười hai giờ đêm, một ngày mới đã đến, cũng là sinh nhật hắn.
Hắn nắm tay cô, hôn lên từng ngón tay xinh đẹp: “Em cố thức để chúc mừng sinh nhật tôi à? Vậy còn quà đâu?”
Cô đỏ mặt rút tay lại, ấp úng nói: “Cho anh rồi mà?”
“Hồi nào?” Hắn nhíu mày tự hỏi.
Một khoảnh khắc nhỏ lóe qua trong ký ức. Hình như lúc nãy khi hắn thử nhét bản thân vào phía sau cô, vì cô căng thẳng quá nên hắn trêu đùa cô rất lâu. Hắn dùng từ ngữ thô tục quá nên làm cô thẹn thùng nổi giận, trong khi cô không có cách nào ngăn cản hắn.
“Thì ra cái câu “cho anh, cho anh hết” là nói thật lòng à? Tôi còn tưởng em bực mình quá nên mới quát tôi như vậy.” Hắn phì cười.
Tiểu Kiều lựa chọn im lặng, thừa biết có nói gì cũng bị hắn vặn lại. Nhưng một khi hắn đã muốn trêu cô thì có ngó lơ hắn cũng như không.
“Vậy bây giờ tôi sở hữu em đúng không? Tức là tôi muốn làm gì em cũng được, em không thể cãi lại tôi.” Hắn hào hứng nghĩ đến những khả năng đầy khiêu khích: “Chà, hôm nay thử đồ mèo rồi, lần sao thử đồ hầu gái nhé, hay là thỏ? Thật ra tôi có tham khảo vài mẫu lồng chim, em đâu có sợ không gian kín đâu đúng không? Ngoài ra còn có...”
“Đủ rồi, em ngủ đây.” Tiểu Kiều không nghe nổi nữa, quyết định nhắm mắt giả ngu.
Hàn Du vẫn còn cười, ôm trọn lấy cô từ phía sau. Hắn vùi đầu vào tóc cô, dụi vài cái cho đã ghiền rồi mới thả lỏng cơ thể. Giấc ngủ đến với hắn thật nhanh, thoải mái từ thể xác đến tinh thần.
Đến khi trời sáng cả hai người họ đều thức dậy cùng một lúc, không phải tâm linh tương thông gì mà do điện thoại Hàn Du cứ vài ba phút là lại reo lên liên hồi. Vòng xã giao của hắn rất rộng, từ bạn bè đến đối tác làm ăn lũ lượt gửi tin nhắn chúc mừng. Hắn một bên vuốt lưng cô, một bên lựa ra những tin nhắn quan trọng để trả lời.
Tiểu Kiều ngủ một giấc dậy vẫn không có sức trở mình. Cô với tay lấy điện thoại của mình, phát hiện pin vẫn còn một nửa. Trước đây cô bận bịu làm thêm nên ít dùng điện thoại thì cứ hai ngày phải sạc một lần. Bây giờ rảnh rỗi hơn thì đến ba, bốn ngày mới hết pin.
Hàn Du rút điện thoại trong tay cô ra, vứt qua một bên: “Em còn đợi họ gọi cho em à?”
“Không có.” Cô chỉ đang cảm thán là cuộc sống hai người không chán như cô nghĩ.
Hắn đinh ninh là cô đang nhớ người thân, vội vàng tìm cách đánh trống lảng: “Vài ngày nữa anh tốt nghiệp.”
Cô ngáp dài, lầm bầm trong miệng: “Anh muốn quà gì?”
“Anh định bỏ lễ tốt nghiệp rồi đi du lịch. Em có muốn đi đâu không?”
Hắn đã suy nghĩ rất lâu. Tử Long bằng tuổi hắn nên tốt nghiệp cùng đợt. Bấy lâu nay anh ta bận làm đồ án nên tạm thời không chú ý đến Tiểu Kiều, sau này thì chắc chắn sẽ đến làm phiền. Hắn không có tự tin là bản thân có thể cô lập cô với gia đình mãi mãi, nhưng kéo dài được đến lúc nào hay lúc đó.
“Châu Âu được không? Sẵn tiện tôi muốn xem tận mắt cách họ làm rượu vang.” Hàn Du cảm thấy châu Âu khá tốt, vừa đủ xa, đi một tháng cũng không thành vấn đề.
Ý tưởng đi du lịch đến quá đột nhiên, tạm thời Tiểu Kiều chưa tiêu hóa kịp. Hắn giao cho cô quyền quyết định càng làm cô nôn nao hơn. Vậy là suốt một ngày hôm đó cô cứ dán mắt vào laptop, đọc cả trăm bài giới thiệu địa điểm du lịch ở khắp mọi nơi.
Không hiểu sao cô cứ có cảm giác bọn họ là một cặp đôi có chuyện tình ngang trái. Hắn bỏ nhà, còn cô thì bị nhà bỏ, cả hai nắm tay nhau chạy đến cùng trời cuối đất. Cô tự bật cười với trí tưởng tượng của mình, tràn đầy hy vọng vào tương lai sắp tới.