Đây là lần đầu Tiểu Kiều có cơ hội đi du lịch nước ngoài nên cảm thấy nơi nào cũng mới lạ. Cô phân vân mãi, cuối cùng nghe theo Hàn Du. Lúc hắn đặt vé máy bay thì cô lại chần chừ, cảm thấy lễ tốt nghiệp là sự kiện quan trọng không nên bỏ lỡ.
Hàn Du cũng định xuôi theo cô, nào ngờ chuyện hắn làm BJ bị lộ sớm hơn dự tính. Tốc độ tin đồn vượt xa tầm kiểm soát, không chỉ gói gọn trong khoa đồ họa mà đến sinh viên trường khác cũng biết. Tuy không có chứng cứ xác thực vì Sin chưa bao giờ lộ mặt, nhưng hắn cũng không có cách nào thanh minh là không phải. Lễ tốt nghiệp có muốn đi cũng không được nữa rồi.
Tiểu Kiều vì chuyện này mà lo lắng không yên. Hắn hết lời an ủi cô là dù sao hắn cũng tốt nghiệp xong xuôi, không sợ bị tẩy chay. Nhà trường cũng không thể vì tin đồn vô căn cứ mà rút lại bằng của hắn được. Cô vừa mới an lòng được một tí thì trang web BJ bị tấn công dữ dội, buộc phải đóng cửa.
May mà chủ web đã dọn sẵn đường lùi, ngay khi thấy có biến là xóa hết dữ liệu. Thông tin cá nhân của BJ lẫn người dùng đều được bảo mật. Chuyện này đương nhiên là có bàn tay của Quý Chu âm thầm giúp đỡ.
Mấy ngày nay Hàn Chu gần như không bước ra khỏi cửa để tránh dư luận. Tiểu Kiều không đi học là lập tức về với hắn. Trong thời gian ngắn mà tình cảm cả hai thăng hoa thấy rõ, không vì quá khứ của ai mà nảy sinh rạn nứt.
Cho đến một hôm Cao Tùng bị tai nạn. Hắn bị thương tương đối nặng, sợ Bảo Vy lo lắng nên giấu giếm, chỉ dám gọi cho Hàn Du đến giúp. Tiểu Kiều bận bù đầu với dự án mới đành ở nhà làm cho xong việc. Ngay khi cô hoàn thành nét vẽ cuối cùng, thay áo định đến bệnh viện thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
“Không lẽ anh ấy lại quên chìa khóa nhà?” Từ lúc họ dọn đến đây chưa từng có ai đến thăm họ cả, ngay cả chủ nhà cũng không.
Khi nhìn thấy gương mặt bà Phương qua mắt mèo trên cửa, không hiểu sao Tiểu Kiều chẳng hề thấy ngạc nhiên. Nếu là ban ngày thì cô giả điếc luôn rồi, xui là trời đã tối nên cô có bật đèn, nhìn sơ là biết có người ở nhà.
Tiểu Kiều thở dài, xoa cổ chuẩn bị tinh thần trường kỳ kháng chiến rồi mở cửa. Người đàn bà nhìn cô, mặt lạnh tanh, không hề tỏ ra tức giận chút nào. Có vẻ như bà biết hai người họ sống cùng nhau, trên tay còn mang theo cả hộp quà bắt mắt.
“Hàn Du không có nhà ạ.” Cô lịch sự báo trước như một câu đuổi khéo.
“Cô biết.” Bà Phương vuốt phẳng cái nơ trên hộp quà, cụp mắt buồn rầu: “Cô chỉ muốn gửi quà tân gia cho con trai thôi, vậy mà vẫn phải canh lúc nó không có nhà.”
Nếu như Tiểu Kiều không biết được sự thật, có khi cô đã bị bộ dạng đáng thương này làm cho mủi lòng. Cô mỉm cười, nhận lấy hộp quà bằng hai tay nhưng vẫn cứng miệng: “Để cháu nhận thay anh ấy, cô có thể về được rồi ạ.”
Chỉ trong chớp mắt, gương mặt của người đàn bà bỗng dưng sắc sảo lạ thường. Đôi môi đỏ giương lên một độ cong xảo quyệt: “Có phải bây giờ cháu nghĩ là nó chỉ có thể dựa vào cháu mà sống không? Không còn gia đình, cắt đứt với bạn bè, bị xã hội quay lưng, như vậy thì cháu có thể toàn quyền độc chiếm nó.”
Tiểu Kiều gật gù, cảm thấy lời này có lý, nhưng phải là chiều ngược lại mới đúng. Biểu hiện của cô lại làm bà Phương hiểu lầm. Bà mỉa mai: “Trên đời này chẳng có tình yêu nào có thể vượt qua tình mẹ cả. Nếu cháu nghĩ rằng có thể cướp được nó đi thì sai rồi.”
“Đúng là như vậy, với điều kiện đó là người mẹ xứng chức.” Nếu muốn tranh luận thì Tiểu Kiều chẳng hề thua kém ai, trừ khi đó là người mà cô yêu quý.
“Có vẻ như cháu vẫn không hiểu nhỉ?” Bà Phương nhìn cô đầy thương hại: “Cháu nghĩ vì lý do gì mà Hàn Du lại làm chuyện đó? Nó đâu có thiếu tiền, nó chỉ muốn chọc tức người mẹ này thôi. Trong lòng nó vẫn còn quan tâm người mẹ này lắm, nó chỉ muốn cô cúi đầu nhận lỗi với nó.”
“Có thể đoán được.” Tiểu Kiều tặc lưỡi: “Chuyện thắt ống dẫn tinh chắc là cũng vì cô mà ra.”
Tiểu Kiều che miệng, nhận ra mình vừa lỡ lời. Cô cười gượng: “Chuyện này... cô nên hỏi thẳng anh ấy thì hơn.”
Mặt bà Phương tái mét. Trong thâm tâm bà thì Hàn Du quen ai cũng như nhau. Đúng là bà ưng Minh Anh hơn, nhưng bà vẫn còn tôn trọng sở thích của con trai. Thế nên bà mới không gây áp lực lên Tiểu Kiều, bởi vì đường nào cô cũng phải gọi bà là mẹ chồng, con của cô cũng là cháu của bà.
Hành động phẫu thuật hoang đường này của Hàn Du chẳng khác gì tát thẳng vào mặt bà. Hắn đã đổi tên, bỏ đi họ của bà rồi, bây giờ còn muốn bà tuyệt tự. Hắn muốn bà cô đơn đến già, không con không cháu.
“Ra là vậy, nó đã hận mình đến mức này.” Bà Phương lẩm bẩm.
Mọi bình tĩnh tan biến hết sạch, bên trong người đàn bà này chỉ còn lại nỗi cô đơn cùng cực. Bà xem trọng tình yêu đến nhường nào thì càng thấy gắn kết với con cái đến chừng ấy. Người ta nghĩ rằng bà điên rồi mới hành hạ con mình, chẳng mấy ai hiểu được nỗi sợ của bà. Mất đi tình yêu và lòng tin của Hàn Du khiến trái tim bà khô héo.
Tiểu Kiều chợt muốn quay trở lại sofa, đặt tay lên trang giấy trắng còn sót lại trong tập vẽ của mình. Người phụ nữ đang rơi lệ trước mặt cô thật sự quá đẹp, mỗi một sợi lông mi đều quyến rũ lạ thường. Khó trách bà có thể sinh ra đứa con như Hàn Du, cũng dễ hiểu lý do tại sao bà cảm thấy bản thân bà xứng đáng có nhiều hơn một ông chồng.
Bà Phương lau nước mắt, bỗng dưng tiến lên một bước. Bà nghiêng đầu ngửi mùi hương trên tóc Tiểu Kiều. Bà mỉm cười, đẹp đến nao lòng: “Mùi chanh. Lần đầu gặp cháu cô đã ngửi được mùi này.”
“Thì sao?” Cô rùng mình lùi lại.
Bà Phương lấy khăn tay ra chậm khóe mắt, mùi hương trên cái khăn đó giống hệt mùi trên người cô: “Trước đây vườn nhà Minh Anh có trồng rất nhiều chanh, thế nên lần nào đến điều trị nó cũng mang cho cô một ít. Cô lại không thích ăn chua, bỏ thì phí nên mới thử điều chế một ít tinh dầu.”
Tiểu Kiều không muốn nghe nữa, vội vàng đóng cửa lại nhưng vẫn muộn hơn một bước. Bà Phương tỏ ra khỏe mạnh lạ thường, không gì có thể đánh bại một người mẹ sắp mất con. Bà chỉ cần dùng một tay là có thể ngăn cản cô, chậm rãi nói: “Cô luôn dùng tinh dầu chanh để xông phòng mỗi khi thôi miên nó, đặc biệt là những ngày cô muốn chỉnh sửa nhận thức của nó về tình dục...”
Bà muốn Hàn Du cảm thấy hành động của bà không sai. Miễn là các bên đều đồng thuận thì không thể xem đó là ngoại tình. Bà đã suýt thành công, còn khiến hắn cảm thấy bản thân hắn cũng có thể làm vậy. Hắn được quyền yêu nhiều người hay lên giường với bất cứ ai.
Nếu như không phải bố hắn phát hiện kịp thời thì mọi chuyện đã không tệ hại như bây giờ. Hắn trở nên vặn vẹo, mắt kẹt giữa hai luồng ý nghĩ trái ngược nhau. Không còn bà ở bên hướng dẫn mỗi ngày, hắn dần cảm thấy bế tắc trong việc giải phóng dục vọng.
“Giống như một thói quen. Khi nó ngửi thấy mùi chanh, cơ thể nó sẽ vô thức phản ứng lại. Cháu thật sự nghĩ là nó yêu cháu sao? Hay là vì mùi hương trên người cháu?”
Lời cần nói đã nói xong, bà Phương quay trở lại bộ dáng nhã nhặn, vẫy tay chào tạm biệt rồi quay lưng sải bước. Sống lưng bà thẳng tắp, để lại cái bóng dài dưới ánh đèn đường hiu hắt.
Không cần mắng chửi lớn tiếng, không cần ngăn cấm dữ dội, càng không cần đánh đập mạnh tay. Đây là sự khác biệt giữa hai người mẹ, một người mà Tiểu Kiều chưa từng có kinh nghiệm đối phó qua.