Khi Tiểu Kiều tỉnh lại thì chỗ nằm bên cạnh cô đã lạnh. Cả căn nhà ngăn nắp gọn gàng, phòng bếp không một hạt bụi. Cô bước vào phòng tắm khô ráo, thẫn thờ nhìn hai cái bàn chải đánh răng khác màu dựa vào nhau trong cốc súc miệng, một trong số chúng vẫn còn đang nhỏ nước.
Tiếng chuông cửa làm cô giật mình. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ ngay cả chuông báo thức cũng làm cô lo sợ. Người đàn bà đứng bên ngoài thật xa lạ, cô chỉ dám hé cửa ra hỏi: “Bác tìm ai ạ?”
“Cháu là Tiểu Kiều đúng không? Bác là chủ nhà, đây là hợp đồng của cháu.” Bà ấy cười híp mắt, trông có vẻ hiền hòa: “Có vậy thôi, cần gì thì gọi bác nhé, trên đó có ghi số của bác đấy.”
Tiểu Kiều ngơ ngẩn chưa hiểu ra sao thì chủ nhà đã rời đi. Cô để túi hồ sơ lên bàn ăn, quay lại sofa tiếp tục làm cho xong dự án. Màu sắc pha trộn vào nhau một cách rối loạn, cô cứ sửa rồi lại xóa, đến khi ngẩng đầu lên thì trời đã tối rồi.
Tại sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy? Bỗng dưng cô cảm thấy sợ hãi. Sự im lặng, nỗi cô đơn, những công việc mãi không thể hoàn thành, cô sợ cả tương lai mà cô không thể nắm bắt được.
Tiểu Kiều đột ngột đứng dậy, chạy vào phòng ngủ lục tung mọi thứ lên. Tất cả đều ở nguyên chỗ cũ, không có thứ gì mất đi cả. Cô thở phào rồi bụng đói kêu vang. Cả ngày nay cô không hề ăn gì, một giọt nước cũng chưa đụng tới. Tâm trí cô lang thang vào phòng bếp, nơi túi hồ sơ lẳng lặng nằm đó.
Bằng đôi bàn tay nứt nẻ vì ngâm thuốc tẩy quá lâu, từng trang giấy chi chít chữ trở thành con dao sắc bén. Văn bản chuyển nhượng hợp đồng thuê nhà rất dễ hiểu, tên người thuê từ Hàn Du đổi sang Tiểu Kiều, thời hạn ba năm.
Tiểu Kiều luống cuống tìm điện thoại. Một vệt máu đọng lại trên màn hình nhanh chóng bị bôi ra ngang dọc, vằn vện khắp màn hình. Cô bật khóc khi lướt mãi mà không thấy tên Hàn Du đâu. Hắn đã xóa sạch mọi phương thức liên lạc.
Hàn Du không muốn cô tìm hắn. Cô không có quyền lựa chọn, hắn chưa từng cho phép cô làm thế. Hắn muốn rời đi, hắn muốn bỏ cô lại giống như cách hắn đã làm với mẹ hắn.
Tiểu Kiều quay lại giường, bước chân máy móc mà loạng choạng. Cô cần phải ngủ. Có thể ngày mai khi thức dậy cô sẽ lại thấy hắn. Có thể đây chỉ là giấc mơ quái ác.
Khi tinh thần cô đang tìm cách né tránh đến một nơi an toàn, sự thật luôn tìm đường đến với cô, xô ngã bức tường bảo vệ mỏng manh còn chưa kịp hoàn thành.
Mảnh giấy mà Hàn Du để lại nằm dưới gối đầu của hắn. Vài dòng ngắn ngủi chẳng khác gì mối quan hệ của họ, rối rắm và nực cười: “Tôi cần phải rời khỏi em, tìm cách sửa chữa lại tâm trí tôi. Em có thể ở lại đây bao lâu tùy thích. Hãy quên tôi đi và đừng để ai chi phối cuộc đời em nữa.”
Tiểu Kiều để mảnh giấy lại chỗ cũ, ngay ngắn như lúc ban đầu. Một giấc ngủ không còn đủ nữa rồi, cô cần biện pháp khác hữu hiệu hơn.
Ba ngày sau, khi Bảo Vy tìm được đến căn nhà này thì vừa kịp lúc. Chỉ cần trễ thêm một ngày, không, có khi là một giờ thì đã có rất nhiều người phải hối hận.
Tiểu Kiều được tìm thấy trong nhà kho chứa đầy rượu. Xung quanh cô là hàng chục chai thủy tinh rỗng. Nồng độ cồn trong máu cao tới mức phải đưa vào phòng cấp cứu.
Bảo Vy ở bên ngoài trút giận lên người Cao Tùng. Mặt mũi cô lem nhem nước mắt, đấm đến đau tay thì bắt đầu cào cấu: “Anh còn cản tôi? Trễ thêm chút nữa thì Tiểu Kiều chết mất rồi. Anh lôi hắn ra đây xem tôi có dám giết hắn không?”
“Bình tĩnh nào, đây là bệnh viện đó, em đừng làm loạn. Anh sai rồi được không? Đâu ai đoán được chuyện lại ra nông nỗi này.” Cao Tùng hối hận xanh ruột vì nghe theo lời chú nhỏ, bây giờ hắn bó bột mất một chân rồi mà vẫn phải đứng đây chịu trận.
“Hàn Du đâu rồi?” Bảo Vy rống lên giận dữ.
“Đi rồi, ra nước ngoài từ hôm qua, anh cũng không biết đi đâu nữa.” Hàn Du đã quyết tâm thì đừng hòng có ai tìm được hắn.
Bảo Vy vừa lo vừa sợ. Cô không thèm đoái hoài gì đến Cao Tùng nữa, đi qua đi lại ngoài phòng cấp cứu mãi mà không dám gọi cho người nhà Tiểu Kiều.
Chấn Phong mất tích cả tuần nay không ai liên lạc được. Lạc Mộng có thai ngoài ý muốn, Hoàng Trúc đang bận bù đầu xử lý hậu quả. Ngân Thương và Tử Long thì bị phát hiện quan hệ bao nuôi. Bây giờ cả nhà Tiểu Kiều đang rối ren hết cả lên, đâu còn ai rảnh rỗi quan tâm đến cô nữa.
Ngay khi Bảo Vy suýt ngất vì căng thẳng thì cuối cùng bác sĩ cũng rời khỏi phòng cấp cứu, thông báo tình trạng bệnh nhân đã ổn định. Cô thở phào nhẹ nhõm, quay qua nhìn mặt bạn trai thì nổi nóng.
“Anh cút đi.” Bảo Vy mắng Cao Tùng: “Anh và cái chân vô dụng của anh, cả nhà anh, ông chú quý hóa của anh nữa. Đừng bao giờ xuất hiện trong đời tôi và Tiểu Kiều nữa.”
Cao Tùng khổ sở không biết làm sao, bả vai rộng lớn rủ xuống bất lực. Hắn biết cô chỉ nói cho hả giận thôi, vài ba bữa là quay đầu tìm hắn ngay. Nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng hắn không liên quan gì đến việc bị bạn gái mắng. Hắn cũng sợ Tiểu Kiều xảy ra chuyện, càng sợ chú nhỏ vì thế mà đi mãi không về.
Bảo Vy chăm sóc cho Tiểu Kiều rất kiên nhẫn. Cô chi trả tiền viện phí, cái gì tự tay làm được thì nhất quyết không nhờ đến y tá, ai không biết còn tưởng họ là chị em ruột.
Khi Tiểu Kiều mở mắt, Bảo Vy mừng rỡ nắm tay bạn. Cô không thể chữa vết thương lòng cho người khác, nhưng ít nhất còn có thể để Tiểu Kiều không cô đơn khi tỉnh lại.
“Cậu làm tớ sợ muốn chết.” Bảo Vy nở nụ cười méo xệch, đầu mũi đỏ hồng vì nín khóc quá lâu.
“Tớ xin lỗi.” Tiểu Kiều thều thào không thành tiếng, đôi mắt còn không rõ tiêu cự mà nhìn vào khoảng không vô định.
“Cậu đâu có làm gì sai đâu.” Bảo Vy lắc đầu, vô tình đánh rơi vài giọt nước mắt ra ngoài.
Sau khi được bác sĩ kiểm tra cẩn thận, Tiểu Kiều buộc phải ở lại để theo dõi thêm. Bảo Vy vừa đút cháo cho cô vừa mắng: “Bao tử của cậu như vậy còn dám uống rượu. Đã uống thì thôi đi, vậy mà không rủ tớ uống cùng. Cậu có xem tớ là bạn không đấy? Làm như tớ sẽ giận cậu vì cậu yêu phải người mà tớ ghét ấy?”
Bảo Vy hết nguyền rủa Hàn Du thì trách móc gia đình Tiểu Kiều. Trong lòng cô thì bạn tốt không làm gì sai cả, mắng người khác mỏi miệng rồi thì chỉ cằn nhằn đúng một câu: “Tớ không ngờ cậu là loại yêu đương quên bạn đấy. Sau này có bận cỡ nào cũng đọc tin nhắn tớ gửi chứ, khi nào rảnh hãy trả lời cũng được mà.”
Tiểu Kiều không nói một câu nào. Cô lặng lẽ ngoắc tay ra hiệu cho Bảo Vy đưa điện thoại cho cô. Ngay trước đôi mắt mở to của Bảo Vy, cô chậm rãi xóa từng số điện thoại ra khỏi danh sách chặn, cuối cùng là mở lại thanh thông báo từ mạng xã hội.
Bả Vy há hốc mồm: “Hèn gì Tử Long bảo là không gọi được cho cậu. Tớ biết cậu giận mọi người nhưng mà chặn cả số điện thoại như này thì hơi quá rồi đấy.”
“Tớ đâu có chặn.” Tiểu Kiều trả lời nhẹ tênh.
Cô không chặn nhưng cô cho phép người khác làm thế. Cô để hắn điều khiển cuộc sống của mình, cho rằng đó là biện pháp để từ bỏ những điều tiêu cực, bước vào những tháng ngày khác tươi đẹp hơn.
Nếu tiên đoán được phía trước là vực sâu thì Tiểu Kiều có đâm đầu vào nữa không? Câu trả lời không nằm ở phía trước ra sao, mà là khi cô quay đầu tìm kiếm đường lui thì đã không còn thứ gì đủ sức níu kéo cô nữa.
“Tớ đã đặt cược bằng tất cả mọi thứ mà tớ có vào một người mà tớ không hề hiểu rõ. Chẳng có ai chi phối tớ cả, là tớ tự đưa mình vào kết cục này. Thế nên người sai là tớ, Vy à, tớ tin tưởng nhầm người, thế nên tớ tự làm tự chịu.”
Giây phút đó Bảo Vy bỗng cảm thấy Tiểu Kiều thật lạ lẫm. Cô ấy đã không còn là cô gái gặp khó khăn vẫn kiên cường tìm cách tiến về phía trước. Trong cô ấy đã không còn ánh sáng, niềm tin vào bản thân tan biến cùng tương lai mờ mịt. Cô ấy buông đã buông xuôi.
Ngay cả những mảnh vỡ trong linh hồn cũng không cần hàn gắn lại nữa. Cứ để chúng đâm sâu vào da thịt, mặc cho máu rỉ ra. Dù sao thì nỗi đau đã vượt quá tầm chịu đựng, vậy đau thêm một chút cũng chẳng đáng là bao.