Bán Tình

Chương 71: Năm năm sau



Sau năm năm đường xá đổi thay, con người cũng không còn như trước nữa. Có rất nhiều chuyện tưởng chừng không thể vượt qua cuối cùng cũng bị thời gian xóa nhòa đi mất.

Tiểu Kiều xoay người, túm mái tóc nhuộm màu vàng nhạt lên, nhíu mày vì lưng váy khoét sâu hơn cô nghĩ. Cô quay qua người mẹ trẻ đang nghịch tóc cậu con trai nhỏ tầm bốn tuổi, chần chừ hỏi: “Như này có lộ quá không?”

“Bình thường mà chị, hôm kia chị Thương đi sinh nhật bạn còn mặc đồ hở hang hơn nhiều.” Lạc Mộng không nhớ được mặt người khác, bù lại cô có khả năng nắm bắt đặc điểm cơ thể rất tốt. Từ trước đến nay cô vẫn luôn cho rằng người chị dâu này có thắt lưng rất đẹp, không khoe ra thì thật đáng tiếc.

Tiểu Kiều phì cười khi nhớ lại ông anh trai tới nay còn chưa lấy được vợ: “Anh Long không ghen à?”

“Ảnh mà dám ghen thì chị Thương chia tay ngay và luôn.” Lạc Mộng nghiêng đầu thắc mắc: “Chị nói xem có phải chị Thương ngại việc anh ấy là con trai cả nên dây dưa mãi mà không cưới không?”

Tiểu Kiều ngồi xuống ghế mang thử vài đôi giày cao gót, chán nản trả lời: “Năm xưa sắp cưới được rồi thì chị Thương bảo là muốn con đầu lòng trai gái gì cũng phải mang họ của chị ấy. Mẹ chị không chịu, bảo là con gái thì được, con trai thì không nên chị ấy bỏ luôn việc cưới xin.”

“Chị ấy là con một nhỉ? Hừm, là em thì em cũng không cưới. Nhìn kiểu nào cũng thấy anh Long cần chị ấy chứ chị ấy có cần ảnh đâu. Yêu không đủ sâu, bản thân có tiền có sắc thì ai mà muốn vào nhà này chứ?” Lạc Mộng nói xong mới thấy mình quá lời, mím môi vuốt tóc con trai nhỏ đánh đang nằm ngủ trên đùi mình trống lảng.

Tiểu Kiều nhún vai, cảm thấy em dâu nói có lý: “Thật ra quan hệ hai người họ tốt lắm, ngoại trừ đăng ký kết hôn ra thì có khác gì vợ chồng đâu.”

Lạc Mộng gật gù, bỗng dưng nhớ đến một chuyện: “Tết này chị và Chấn Phong có về nhà không?”

“Chị bận rồi, Chấn Phong đang quay phim ở Pháp chắc không về kịp đâu.”

Loay hoay mãi mới nhét vừa chân vào đôi giày, Tiểu Kiều định hỏi ý kiến Lạc Mộng thì thấy mặt cô ấy bí xị: “Em sao thế?”

Lạc Mộng nhìn đỉnh đầu con trai, có vẻ hốt hoảng: “Lần cuối cùng em gặp anh Phong thì thấy da đầu anh ấy bóng lắm, nhìn như mấy người bị hói ấy. Em nghe nói hói đầu có di truyền. Chồng em trụi tóc không sao, em chịu đựng được, nhưng lỡ con em bị hói rồi thì mai mốt không tìm được bạn gái mất.”

Tiểu Kiều cắn môi, cố không cười thành tiếng: “Chấn Phong cạo đầu nhiều quá nên mới thế thôi. Cả họ hàng nhà chị không ai bị hói cả, em đừng lo làm gì cho mệt.”

Lạc Mộng thở phào, giúp chị dâu búi tóc xong thì tấm tắc khen: “Váy hợp lắm, hôm nay không ai đẹp hơn chị được đâu.”

Tiểu Kiều véo má Lạc Mộng, hào phóng móc ra tấm thẻ đen quyền lực: “Đây, đi mua sắm thoải mái đi. Nhớ cho cháu chị ăn gà chiên nữa nhé, đừng có nghiêm khắc với nó quá.”

Lạc Mộng mở ví tiền ra, phát hiện trong đó còn có ba tấm thẻ đen khác nữa. Người nhà này chẳng bao giờ chịu mua quà tặng nhau, không trực tiếp cho tiền thì nhét thẻ tín dụng. Cô nhăn mũi, không biết một lát nữa nên dùng thẻ nào. Dùng của người này thì người kia tị nạnh. Hay là lựa đồ xong thì chia làm ba hóa đơn thanh toán nhỉ?

Trong lúc Lạc Mộng căng não ra tính toán thì Tiểu Kiều đã trang điểm xong xuôi, khép nép đứng bên ngoài trung tâm thương mại. Cô quên mua thêm áo khoác, lưng trần trơ trọi để gió chiều thổi lạnh tê tái.

Đúng năm phút sau như đã hẹn trước, một chiếc xe thể thao dừng lại trước mặt cô. Người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen bước xuống, mái tóc dài được cột gọn phía sau thu hút mọi ánh nhìn. Thời buổi này đàn ông cao to vốn đã ít, loại hình lãng tử mà vẫn cứng rắn, nghiêm nghị còn hiếm hơn.

Một mình Tiểu Kiều đã nổi bần bật giữa đám đông, cộng thêm người này nữa thì cứ như đèn led nằm giữa đống đèn dây tóc. Hai người vừa trắng sáng vừa chói mắt vô cùng, át hết người qua đường lẫn khung cảnh xung quanh.

Quý Chu chỉnh lại cà vạt, lịch sự mở cửa mời cô bước vào. Khi cả hai đã yên vị trên xe rồi thì hắn trầm ngâm: “Tỷ lệ hơn năm mươi phần trăm.”

Tiểu Kiều đang điều chỉnh ghế ngồi nghe vậy thì ngẩn người: “Tỷ lệ gì?”

“Tỷ lệ người quay đầu lại nhìn em.” Quý Chu tinh mắt chỉnh lại mấy lọn tóc rối cho cô: “Anh đã nói là hôm nay đi cho có thôi mà, em đâu cần chuẩn bị kỹ thế.”

“Hội nghị này nhiều người tai to mặt lớn, biết đâu chúng ta vớ được nhà đầu tư nào đó thì sao? Em phải phòng hờ mọi trường hợp mới được.” Cô lấy gương trang điểm ra, tự hỏi màu son đỏ này đã đủ đậm hay chưa?

Sau khi tốt nghiệp đại học thì cô rời khỏi công ty 9Effect dù nhận được đãi ngộ tốt. Lúc đó dự án khởi nghiệp của Quý Chu đang cần người. Cô lựa tới lựa lui mà không tìm được nơi nào thích hợp, cảm thấy làm việc cho người quen thoải mái hơn nên quyết định hợp tác với hắn.

Sau hai năm thì công ty của họ bắt đầu ăn nên làm ra. Thời điểm hiện tại bọn họ là công ty có tiềm lực cao trong ngành, vì thế Quý Chu quyết định tấn công ra thị trường nước ngoài.

Quý Chu mím môi, gương mặt cương nghị đầy vẻ đáng tin cậy của một ông chủ có tầm nhìn xa trông rộng: “Chuyện nhà đầu tư không vội.”

“Chuyện này không vội thì chuyện gì mới vội?” Khác với Quý Chu, Tiểu Kiều tuy hiền hòa nhưng là người quyết liệt trong công việc, cô lúc nào cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Quý Chu tặc lưỡi: “Lúc nãy tan làm, cô lao công lại hỏi quan hệ giữa chúng ta là gì.”

Tiểu Kiều bất lực tựa đầu vào kính xe, mệt mỏi hỏi: “Anh trả lời thế nào rồi?”

“Nếu anh bảo chúng ta là người yêu thì em có giận không?” Quý Chu cẩn thận lái xe, thái độ bình thường, chỉ có đôi tay siết chặt vô lăng báo hiệu rằng hắn đang căng thẳng.

Tiểu Kiều liếc ngang, nhạy bén cảm nhận được vẻ bối rối của người ngồi cạnh. Cô bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Khúc mắt không tự nhiên nảy sinh, cũng không tự nhiên mà biến mất. Nó chỉ chuyển từ người này sang người khác mà thôi.