Bán Tình

Chương 72: Không thể rời mắt



Khi bước vào sảnh tổ chức tiệc thì Quý Chu cảm thấy hít thở không thông.

Mang danh giám đốc nhưng Quý Chu không giỏi giao tiếp, phần lớn thời gian chỉ biết cắm mặt vào màn hình vi tính làm việc. Bình thường muốn phân công cho cấp dưới hắn còn gõ văn bản chứ không thèm nhiều lời. Thế nên đụng phải trường hợp tiếp xúc nhiều người thế này khiến cả người hắn căng cứng.

Tiểu Kiều kín đáo vỗ nhẹ lên tay hắn, nhỏ giọng nói: “Giãn cơ mặt ra. Anh làm người ta sợ bây giờ.”

Quý Chu cố gắng cong môi lên, nặn ra một nụ cười khó coi vô cùng. Cô thấy vậy thì che miệng nhịn cười càng làm hắn căng thẳng hơn.

Hôm nay là buổi vinh danh doanh nghiệp tiêu biểu trong nước, hắn vốn không muốn đi nên giấu thiệp mời từ sớm. Không ngờ đến hôm qua thì bị cô phát hiện ra, nhất quyết kéo hắn đến đây cho bằng được. Hắn hoàn toàn không biết nên làm gì, mặc kệ cô kéo đến đâu thì theo đến đó.

Đế giày cao gót mới mua còn cứng, Tiểu Kiều cẩn thận đến mấy vẫn thấy khó đi. Quý Chu lịch thiệp vịn hờ lên eo cô, nhìn sơ qua rất giống một cặp tình nhân thân mật. Giá trị nhan sắc cao được phát huy triệt để, rất nhanh đã có người đến bắt chuyện với họ.

Hai người họ thật sự quá nổi bật, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý. Quý Chu bị bao vây cũng không hoảng vì đã có Tiểu Kiều ứng phó, hắn chỉ cần phụ trách việc phát danh thiếp, lúc cần thì ậm ừ vài tiếng là được.

Giữa những âm thanh ồn ào, bỗng dưng Quý Chu thấy sau gáy lành lạnh. Hắn đảo mắt tìm kiếm xung quanh mà không phát hiện được gì, tự nhủ là do điều hòa nơi này thấp quá. Hắn thấy vài quý cô xung quanh khoác hờ áo khoác lên vai trong khi cô gái đi cùng hắn chỉ có tấm lưng trơ trọi. Vậy là không cần ai dạy, hắn tự động cởi áo vest ra choàng lên người cô.

Ngay lập tức có tiếng cười khúc khích xung quanh, đặc biệt là mấy cô gái trẻ, bọn họ không hề giấu giếm mà trầm trồ thốt lên ghen tị. Tiểu Kiều đỏ mặt ngượng ngùng, đập tay lên ngực Quý Chu cảnh cáo hắn đừng làm ra hành động gì bất ngờ nữa.

Ở một góc xa, có một đám đông khác bao vây một người đàn ông trẻ. Bên cạnh hắn không có bóng hồng nào, vẫn là áo vest sơ mi trắng nhưng không đeo cà vạt, còn tháo ba nút áo trông có vẻ ngông cuồng. Để ý kỹ hơn người ta sẽ thấy được hắn không đeo khuyên tai nhưng có rất nhiều lỗ bấm. Rõ ràng đôi mắt mang lại cảm giác trải đời, toàn thân lại toát lên nét hoang dã khó thuần, nhất thời làm người ta không đoán ra được tuổi thật của hắn.

Hắn cầm ly rượu màu đỏ nhạt, ai hỏi đến đều có thể trả lời tường tận từ phương pháp ủ rượu đến cách thưởng thức nó. Gương mặt nhìn thẳng, chăm chú lắng nghe đối phương bàn chuyện hợp tác làm ăn. Còn khóe mắt hắn thì không khi nào rời khỏi người cô gái ở cách xa hắn nửa cái sảnh tiệc đông đúc đến bức bối tâm can.

Hàn Du cay đắng nhận ra suốt năm năm qua không chỉ có hắn thay đổi, Tiểu Kiều đã không còn chút gì gợi nhớ đến ký ức mà hắn vất vả chôn giấu nữa.

Nếu xưa kia cô chỉ mang dáng dấp nhìn một lần là quên thì bây giờ e là không ai có thể rời mắt khỏi cô. Không còn là cô nữ sinh non nớt, người phụ nữ bên kia là đóa hoa đã nở rộ hoàn toàn, không gì lấn át nổi. Vẻ đẹp mà hắn có muốn giấu cho riêng mình cũng vô phương.

Hàn Du xắn tay áo lên cao, cảm thấy không khí xung quanh hắn nóng quá. Hắn bực mình nhận ra cái bắp tay đang ôm eo cô còn to hơn cả hắn. Loại đàn ông gì lại để tóc dài thế kia? Tính tình nhất định cũng chẳng ra sao, cả buổi không nói được câu nào nên hồn mà toàn để cô khổ sở ứng phó với nhiều người như thế.

Nếu là hắn thì cô đã có thể thảnh thơi thưởng thức mấy món tráng miệng ngon lành.

Chết tiệt thật. Hàn Du thấy bản thân hắn sắp không xong rồi.

“Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.” Hắn phất tay ra hiệu cho cộng sự đứng ở gần đó rồi đâm đầu đi thẳng.

Hắn cần phải rời khỏi nơi này trước khi tâm trí hắn bổ nhào vào Tiểu Kiều.

Trước đây Hàn Du đã có tự chủ rất cao, sau năm năm mài mông trong phòng trị liệu tâm lý thì khả năng kiềm chế của hắn còn kinh khủng hơn nữa. Tiếc thay, hắn đã dùng hết may mắn của mình. Hắn vừa rời mắt khỏi Tiểu Kiều chưa tới ba giây thì bên tai đã nghe thấy tiếng hét khe khẽ.

Tiểu Kiều sững sờ khi cái váy mới mua bị dính nước trà. Cô gái đối diện cô cuống quýt lấy khăn ướt ra giúp cô lau mãi mà không sạch: “Xin lỗi em, chị không cố ý đâu. Để chị bảo chồng chị trả tiền cái váy cho em nhé?”

“Không cần đâu chị.” Cô xua tay rồi nhìn Quý Chu đầy thương hại: “Hết cách rồi, anh tự lo mà tiếp chuyện mọi người đi.”

“Em ổn không?” Quý Chu níu tay cô luyến tiếc, nội tâm thì khóc không thành tiếng.

Tiểu Kiều khinh bỉ đẩy tay hắn ra, ngẩng cao đầu đi tìm nhà vệ sinh như thể trên váy cô không hề có vết bẩn nào. Bởi vì người đến dự tiệc quá đông, cô buộc phải đi sang sảnh tiệc khác để tìm nhà vệ sinh còn trống.

Bên trong ồn ào bao nhiêu thì ngoài hành lang im ắng lạ thường. Cô đứng yên một phút, đợi đến khi tâm trạng thoải mái hơn mới tiếp tục bước đi. Cô vốn không phải người hoạt ngôn, vì công việc mà gượng cười cả buổi đã thấy thấm mệt từ thân thể đến linh hồn.

Vài lọn vàng nhạt bung ra, trượt xuống sau gáy trắng ngần. Cô nghiêng đầu chỉnh lại búi tóc khi lướt qua ngã ba vắng người. Đột nhiên áo vest trên vai cô bị nhất lên, vô tình vướng vào kẹp tóc rồi hất nó ra khỏi tay cô.

Âm thanh kẹp kim loại va vào nền đất vang vọng khắp hành lang. Tiểu Kiều giật mình xoay người, chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã bị người đó kéo đi. Hắn siết cổ tay cô đau quá, tốc độ sải chân này quá sức chịu đựng với đôi giày chỉ có cái mã bên ngoài mà cô đang mang.

Không ngoài dự kiến, chỉ được vài ba mét là cô vấp ngã. Cô còn không để ý đến mắt cá chân đau nhói, hài hước nghĩ rằng có khi ngã rồi lại hay, người ta có thể lôi cô xềnh xệch như lôi bao gạo không chừng.

Ngay trước khi gương mặt trang điểm kỹ càng của Tiểu Kiều tiếp xúc với nền đất, Hàn Du kịp thời ôm gọn cả người cô vào lòng. Hắn ngửi thấy mùi nước hoa trên cổ cô, mùi dầu dưỡng tóc pha với mùi thuốc lá, còn có mùi rượu thoang thoảng lẫn vào mùi trà đắng trên váy áo.

Không hề có một chút hương chanh nào còn sót lại từ quá khứ, chỉ có trái tim hắn nhảy lên nhức nhối, ghen tị đến phát điên.