Bán Tình

Chương 73: Không có tư cách



“Buông ra.” Tiểu Kiều cựa quậy, móng tay dài cào trúng Hàn Du.

Hắn cảm thấy trước ngực đau nhói, thay vì ba đường rách da rớm máu thì hắn nhìn chằm chằm vào cổ tay cô. Nó quá nhỏ, gầy trơ xương, cộng thêm dấu vết bị siết chặt khi bị hắn kéo đi càng thêm vẻ yếu đuối.

“Em gầy.” Hắn nhỏ giọng chua xót.

Tiểu Kiều dồn hết toàn bộ sức lực còn lại để đẩy hắn ra, mạnh đến nỗi khiến cô lảo đảo không đứng vững. Hắn đưa tay muốn đỡ thì bị hất đi, tiếng da thịt chạm vào nhau vang vọng khắp hành lang như cú tát thẳng vào mặt hắn.

Lùi lại ba bước giữ khoảng cách, lúc này cô mới nhìn rõ được mặt hắn. Ngoài trừ kiểu tóc ra thì hắn chẳng khác gì trước đây cả. Cơn giận ấp ủ bấy lâu nay cồn cào trong bụng cô, khiến cổ họng cô nghẹn đắng. Cô sợ rằng chỉ cần đứng đây thêm một giây thôi là lập tức ngã quỵ.

Tâm trạng Hàn Du chạm đến đáy khi cô tránh chạm mắt với hắn. Nếu cô lớn tiếng mắng chửi, thậm chí đánh đập hắn có lẽ còn nhẹ nhõm hơn bây giờ. Một cái nhíu mày của cô có lực sáng thương ngang với một cú đấm. Hẳn là cô phải căm ghét hắn lắm nên mới không chịu nhìn hắn.

“Bây giờ em sống có tốt không?” Hàn Du gần như suýt cắn phải lưỡi khi thốt ra câu hỏi ngu ngốc này, hắn là ai mà có quyền can thiệp vào cuộc đời cô nữa đây.

Trong phút chốc, Tiểu Kiều sắp sửa đáp lại rằng cuộc đời cô vô cùng suôn sẻ khi không có hắn. Lòng căm phẫn trong cô lại muốn nói ngược lại, kể cho hắn nghe năm năm qua cô đã khổ sở như thế nào. Cô muốn đay nghiến hắn, bắt hắn phải chịu đựng những gì cô đã trải qua.

Nhưng còn ý nghĩa gì nữa đâu, khi hắn đã lựa chọn ra đi và cô đã chấp nhận sự thật rằng cô không nên có can hệ gì đến hắn nữa.

Đôi môi cô mấp máy, màu son đỏ ám ảnh cứa vào lòng hắn khi cô nhẹ nhàng trả lời: “Tôi không biết anh.”

Trả cho hắn những gì thuộc về hắn, bằng con chữ trên mảnh giấy mà cô đã lồng kiếng trưng trên đầu giường. Ngày qua ngày cô không ngừng nhắc nhở bản thân, cô là người bị bỏ lại trong thế giới mà hắn đã phá nát. Cô đã sai lầm và không bao giờ được phép lặp lại lựa chọn ngu ngốc đó nữa.

Hàn Du sững sờ, lẩm bẩm: “Em thật sự quên tôi rồi.”

“Đó không phải là điều anh muốn sao?” Cô lạnh nhạt nói.

Hắn nào đâu đoán được kết quả sẽ nhức nhối thế này. Lúc ghi những dòng tin nhắn đó hắn chỉ muốn cô có thể nguôi ngoai, sớm ngày quay lại cuộc sống bình thường. Hắn tự hỏi lương tâm mình, hắn muốn cô quên đi hắn sao? Thà rằng cô hận hắn còn hơn.

Hình như cô luôn cho hắn chính xác những gì mà hắn muốn, nhưng thay vì mang đến sự thỏa mãn, cô luôn biết cách khiến hắn đau khổ nhất có thể.

Hắn buồn bực kêu ca: “Đôi lúc em ngoan đến nỗi làm tôi bất lực.”

Tiểu Kiều cắn môi, tai cô ù đi vì tiếng tim đập dữ dội. Cô biết mình phải rời đi, cần thiết tránh xa hắn. Người đàn ông này không tốt cho sức khỏe của cô.

Hàn Du không hề có ý định níu kéo khi cô quay lưng bước đi. Hắn tự thấy bản thân không có tư cách đó. Lý trí hắn đã phân định rõ ràng, con tim hắn cũng mệt mỏi giơ cờ trắng đầu hàng, nhưng cơ thể hắn kháng cự lại tất cả. Hắn không thể rời mắt khỏi chân cô, đế giày cao gót nện trên sàn nhà làm đồng tử hắn căng ra khó chịu.

Năm bước, chỉ từng ấy khoảng cách mà thôi. Việc duy nhất mà Tiểu Kiều muốn làm là nhặt lại cái kẹp tóc mà hắn cũng không cho.

Hắn nhất bổng cô lên, cau mày khi bàn tay chạm vào khung xương nhỏ bé. Hắn mặc kệ cô quẫy đạp, vững vàng bế cô đến một căn phòng trống. Không gian bị thu hẹp lại làm cô sợ hãi la hét: “Tên điên này, thả tôi ra.”

Hắn muốn nhẹ nhàng thả cô xuống, trong khi đó cô không ngừng giãy giụa, kết quả là cô rơi phịch xuống nệm trông chẳng khác gì bị hắn ném lên giường cả.

Tiểu Kiều xây xẩm mặt mày, uất ức rơi nước mắt. Nhận thức được bản thân không thể phản kháng rút hết ý chí của cô. Vậy là cô nằm đó, ngửa mặt bất động.

Hàn Du thấy vậy vừa bực vừa buồn cười. Hắn thở dài, quỳ một chân lên giường, cẩn thận nắm một bên mắt cá chân cô lên. So với cổ tay còn đáng báo động hơn, hắn không biết làm thế nào mà cô có thể đứng được trên đôi chân khẳng khiu này. Năm ngón chân hồng hào chen chúc trong mũi giày chật chội, dây giày mảnh cứa sâu vào da mỏng để lại những vết hằn đỏ tấy.

Tiểu Kiều rùng mình khi hắn giúp cô cởi giày. Cô đợi mãi mà không thấy hắn có hành động tiếp theo, đến khi cảm nhận được cơn đau rát ở gót chân mới biết mình bị thương.

“Đừng nhúc nhích, tôi giúp em dán băng cá nhân.” Động tác của hắn rất nhẹ, nhanh chóng xử lý hết phần gót chân trầy trụa rồi tới ngón cái sưng phồng vì đi giày không đúng size.

Tiểu Kiều lau nước mắt, dần lấy lại hơi thở nhịp nhàng. Cô chống người dậy, ngồi bó gối nhìn xuống đất. Đột nhiên cô cảm thấy bối rối. Cô không hiểu được hắn, e ngại lòng tốt của hắn là một cái bẫy khác khủng khiếp hơn.

Hàn Du ngồi cạnh cô, thèm khát được chạm vào người cô mà không dám. Lòng bàn tay hắn bắt đầu đổ mồ hôi, lưỡng lự mãi mới hỏi thành lời: “Em có bạn trai?”

Tiểu Kiều vội vàng che miệng mà không kịp. Một tiếng nấc khe khẽ vang lên vạch trần tâm trạng căng thẳng của cô lúc này. Hắn vờ như không nghe thấy, trong lòng thì loạn cào cào vì sợ cô tiếp tục khóc.

“Không phải bạn trai.” Cô muốn nói dối lắm nhưng tự biết lượng sức mình không giỏi chuyện lừa lọc.

Đáng lẽ đây là câu trả lời đúng ý hắn, nhất là khi trên tay cô không tồn tại chiếc nhẫn nào. Ai mà ngờ được hắn còn điên tiếc hơn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Không phải bạn trai mà em dám để hắn động chạm thế à?”

Khoác tay với tên khốn đó, cười đùa, để mặc eo lưng bị đụng chạm, mặc cả áo vest của người không phải bạn trai mình. Hàn Du cố gắng xua đuổi những hình ảnh đáng ghét đó đi mà không được. Đầu óc hắn không nghe lời mà phản chủ, sinh ra những ảo tưởng có thể khiến hắn phát điên.

Trong năm năm không có hắn, rốt cuộc cô đã hẹn hò với bao nhiêu người? Không, chẳng cần nói đến hẹn hò, chỉ cần cô cười với người khác là đủ để hắn nảy sinh lòng đố kỵ.