Tiểu Kiều trố mắt nhìn Hàn Du, cảm thấy thật nực cười. Bây giờ cô quen ai, làm gì thì liên quan gì đến hắn? Cô không đoái hoài đến đôi giày bị quăng trong góc, giật lại áo vest của Quý Chu rồi bước chân trần ra cửa phòng.
Hàn Du vò đầu, tự biết thái độ bản thân không đúng. Hắn muốn đuổi theo xin lỗi thì vô tình lướt mắt qua vòng hông xinh đẹp của cô. Hắn há miệng, vội vã kéo tay cô lại: “Em không được đi.”
“Anh không thấy mình phiền phức quá à?” Cô bực mình gắt gỏng.
Hắn cắn môi, muốn nói lại thôi. Cô rút tay lại không xong, còn bị hắn ôm vào lòng. Việc không mang giày làm cô bị mất đi lợi thế chiều cao, hắn chỉ cần đưa mắt xuống là bao trọn đường sống lưng mỹ miều bên dưới. Váy xẻ lưng rất sâu, vải lụa nhẹ nhàng ôm lấy nơi duy nhất còn có chút thịt của cô.
Tiểu Kiều ngẩng đầu, chưa kịp mắng câu nào đã thấy thái dương hắn nổi gân xanh. Cô nuốt nước miếng, sợ sệt hỏi: “Anh muốn gì?”
Hàn Du hít một hơi thật sâu mà vẫn không nuốt được cơn giận vào trong. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Em không mặc quần lót.”
Tiểu Kiều lại nấc cục một cái, không dám nhìn thẳng mặt hắn. Trước lúc đến đây cô vốn có mặc, là loại có ren mới mua cùng bộ váy này. Sau đó vì chất liệu làm cô ngứa không chịu nổi nên lén lút vào nhà vệ sinh cởi ra. Cô nghĩ là váy tối màu, tương đối dày dặn nên không ai biết được, không ngờ hắn nhìn sơ đã biết.
Hàn Du cũng không chắc lắm, thấy thái độ của cô thì khẳng định rõ ràng. Hắn bậm môi, một lần nữa vứt áo vest của Quý Chu đi. Hắn quàng áo ngoài của mình qua eo cô rồi buộc chặt hai ống tay áo lại: “Em được lắm, to gan rồi, cái gì cũng dám làm.”
“Anh mặc kệ tôi.” Cô cứng miệng phản kháng.
Hắn trừng mắt: “Chuyện gì tôi cũng kệ em, chỉ có chuyện này là không.”
“Cột như này xấu lắm, tôi còn phải vào đó...”
“Em không được đi đâu hết.” Hắn nạt: “Ăn mặc như này còn đi lung tung. Em không sợ gặp phải biến thái à?”
Cô tự biết đuối lý nhưng vẫn lầm bầm trong miệng: “Trên đời này còn ai biến thái hơn anh sao?”
Hàn Du khựng lại, ký ức trước đây lại ùa về. Cô nói đúng, có lẽ đến tận cuối đời cô cũng không thể gặp được ai biến thái bằng hắn.
“Tôi đưa em về.” Hắn thở dài: “Tôi đảm bảo không đụng vào em.”
Hắn cúi xuống định bế cô lên thì cảm nhận được có gì đó không ổn. Bàn tay đặt trên vai hắn run rẩy lạ thường. Hắn bối rối: “Tôi chưa từng thất hứa với em mà đúng không? Tôi thật sự... Tiểu Kiều, em sao vậy?”
Sắc môi đỏ đậm càng làm màu da cô trắng bệch ra, hơi thở rối loạn như thể cô đang nín nhịn cơn đau khủng khiếp. Cô lắc đầu, mặt nhăn nhó: “Tôi không sao, buông ra, tôi tự đi...”
Tiểu Kiều gập người, ôm lấy vùng bụng quặn thắt. Bao tử cô đang sục sôi chỉ vì một lượng cồn ít ỏi. Cô sực nhớ ra vì sợ trễ giờ hẹn mà tối nay chưa ăn gì, thế nên một ly rượu đối với cô chẳng khác gì thuốc độc.
Hàn Du không đợi cô cho phép mà nhấc bổng cô lên, vội vàng lao ra ngoài. Tiếng rên rỉ nhỏ vụn làm hắn nôn nóng. Cô đau đến đổ mồ hôi hột, bấu víu ngực áo hắn mà âm thầm chịu đựng.
Quý Chu đợi Tiểu Kiều đã lâu mà không thấy cô quay lại. Hắn lo lắng đi tìm thì đụng phải hai người họ. Hắn lập tức nhận ra Hàn Du, biểu hiện của cô còn dễ gây hiểu lầm là cô bị người ta ức hiếp. Hắn chẳng nói chẳng rằng tiến tới với nắm đấm sẵn sàng va chạm vào xương hàm kẻ đáng ngờ.
“Nếu cậu muốn đánh tôi thì đợi đến khi cô ấy vào bệnh viện đã.” Hàn Du cảnh báo.
“Cậu làm gì cô ấy rồi?” Quý Chu cáu gắt.
“Tôi không biết.” Hàn Du lạnh mặt, vội vã bước qua hắn.
Cũng may là có bệnh viện ở gần đó. Sau khi đưa cô vào phòng cấp cứu hắn mới biết là cô bị loét dạ dày. Hắn nhớ trước đây bụng dạ cô không tốt nhưng chưa đến nỗi nghiêm trọng thế này.
Quý Chu suy đi nghĩ lại vẫn không dám báo cho người nhà Tiểu Kiều. Hắn tặc lưỡi, gọi cho Bảo Vy đến giúp, còn tốt bụng khuyên Hàn Du: “Cậu tránh mặt đi.”
Hắn dựa lưng vào tường, khó chịu nói: “Tôi phải đợi đến khi cô ấy tỉnh lại.”
“Là cậu muốn đấy nhé, tí nữa có chuyện gì xảy ra thì đừng trách tôi không báo trước.” Quý Chu xem đồng hồ đeo tay: “Tôi có việc rồi, đi trước đây.”
Hàn Du nghe vậy thì nổi nóng. Ngoại hình Quý Chu hoàn toàn khác so với hồi đại học. Đến khi hai người họ mặt đối mặt hắn mới nhận ra người này từng là đối thủ của mình. Hắn từng nghĩ người như Tiểu Kiều sẽ thích kiểu đàn ông đích thực như Quý Chu, nhưng hắn không ngờ Quý Chu là loại thích chơi qua đường.
“Tránh xa Tiểu Kiều ra.” Hàn Du gằn giọng: “Cô ấy không phải là loại người cậu có thể đùa giỡn được đâu.”
Quý Chu nhếch môi: “Tôi không thể còn cậu thì được à? Đừng quên ai là người từng bỏ rơi cô ấy.”
Có lòng tốt nhắc nhở còn bị người ta uy hiếp, Quý Chu không kiêng nể gì mà giáng hàng trăm cú đấm vô hình: “Cậu nghĩ tại sao cô ấy lại bị loét dạ dày? Cậu có biết cô ấy suýt nữa đã chết ngay cái ngày cậu bay ra nước ngoài không? Cho tới bây giờ còn chưa hồi phục lại được, cơ thể yếu tới mức gió thổi nhẹ là cảm, đứng nắng chút là hạ huyết áp. Trước đây cô ấy coi như là mất một tay thôi, sau khi gặp cậu thì tay còn lại mắc di chứng run không kiểm soát được, thị lực thì giảm, thính giác cũng không còn như trước nữa...”
Quý Chu càng nói càng hăng, đến khi thấy Hàn Du kinh hoảng tột độ rồi mới chịu ngừng. Hắn chỉnh lại cà vạt, để lại một lời cuối cùng: “Tiểu Kiều là người có lòng tự tôn rất lớn. Cậu nghĩ là cô ấy có cho phép bản thân trở thành gánh nặng của người khác không?”
Thà nghỉ học một năm cũng không chịu mở miệng xin tiền bố mẹ đóng học phí, đi làm công việc nguy hiểm mà không cần ai giúp đỡ, bị ức hiếp cũng nín nhịn cho qua, người như thế vô cùng sợ hãi phải dựa dẫm vào ai khác ngoài bản thân họ.
Hàn Du nhớ tới cái ngày cô đổ bệnh, khi cô bám lấy hắn làm nũng. Lúc đó cô đã tin tưởng hắn, cho phép hắn trở thành chỗ dựa lưng vững chắc. Vậy mà hắn lại phản bội cô, bỏ lại cô một mình.
Tất cả là do hắn, vì hắn nên cô mới ra nông nỗi này.