Bán Tình

Chương 86: Ngoại truyện chấn phong (2) (16+)



Khi đưa Chấn Phong về nhà rồi Quý Chu mới thấy không ổn.

Đây là thói quen cũ của hắn. Lúc nhỏ khi đi kiếm tiền cùng đám bạn hay bị người ta đuổi đánh, phản ứng đầu tiên của hắn là dẫn cả bọn về nhà trốn. Gọi là nhà nhưng thật ra là cô nhi viện, người bình thường rượt theo hắn đến đó sẽ nảy sinh lòng thương tiếc mà bỏ qua cho.

Tuy bây giờ hắn đã có nhà cửa đàng hoàng, cũng không còn ai dám bắt nạt hắn nữa, thế nhưng cái suy nghĩ cứ đụng chuyện không hay là chạy về nhà đã ăn sâu vào tâm trí.

Chấn Phong quẹt miệng vào bờ vai rộng lớn đang ra sức cõng cậu vào nhà. Cậu hé mắt, thấy bài trí nơi này thật hợp mắt. Màu sắc chủ yếu là tông trầm, vật dụng ít ỏi, sạch sẽ thoáng mát không có chỗ nào bắt bẻ được. Người sống ở nơi thế này chắc là có tâm hồn đơn giản lắm, thế thì cậu có thể yên tâm đánh một giấc tới sáng.

Quý Chu thả cậu xuống ghế sofa, vỗ mặt cậu hỏi: “Này, cậu ngủ đây được không?”

Nhà hắn chỉ có một giường, hắn thì chưa tốt bụng tới mức nhường chỗ ngủ cho người có thù với mình.

Chấn Phong chẳng thèm ừ hử lấy tiếng nào, trở mình tìm tư thế thoải mái hơn. Tự nhiên cậu thấy bụng cồn cào, chân răng ứa ra nước chua khó chịu, vậy là “ọe” một cái, nôn sạch số rượu quý vừa mới nốc vào bụng ra ngoài.

“Chết tiệt!” Quý Chu nhảy bật ra sau mà không kịp, ống quần trái bị dính đầy chất dịch khó ngửi.

“Nợ cũ chưa xong còn thêm nợ mới, cậu chết chắc rồi.” Hắn nghiến răng nguyền rủa.

Chửi thầm trong bụng biết bao nhiêu thứ khó nghe, thế nhưng Quý Chu vẫn tốt bụng kéo Chấn Phong vào nhà tắm. Đương nhiên hắn không có nhu cầu tắm rửa cho người khác. Hắn ném thẳng tay, vứt cậu vào bồn tắm tự sinh tự diệt.

Tự biết bản thân phiền hà, Chấn Phong mơ màng vặn vòi nước, mặc nguyên quần áo ngâm mình trong bồn. Đầu cậu đau quá, người thì lạnh, tay chân bắt đầu run lẩy bẩy.

Quý Chu thở dài, khom lưng chỉnh lại vòi nước lạnh sang vòi nước nóng, lẩm bẩm: “Đáng lẽ tôi không nên đi gặp cậu.”

Tiếng nước chảy át giọng hắn, Chấn Phong chỉ thấy môi hắn mấp máy mà không nghe được. Cậu rướn người, tự nhiên dí sát mặt vào người hắn. Mũi cậu đập vào quai hàm thô cứng, vành mắt đỏ hồng vì đau.

Quý Chu cũng giật mình, ngã ngồi xuống đất. Hắn che má, ngơ ngẩn nhìn cậu. Quần áo ướt, người ướt, đôi mắt cũng ướt, môi mỏng mím lại thành một đường trông đáng thương vô cùng.

Hắn lắp bắp: “Cậu khóc cái gì? Người cần khóc là tôi đây này.”

“Tôi nhớ chị tôi.” Chấn Phong tựa đầu vào thành bồn tắm, không biết là nói cho hắn nghe hay là nói với chính mình: “Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời... chắc là chị Kiều ghét tôi rồi. Tại tôi nên chị ấy mới bị mẹ đánh, tôi còn không bảo vệ được chị... Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng vậy...”

Quý Chu không biết lựa lời an ủi. Hắn im lặng nhích lại gần, chạm vào gò má cậu. Mềm mại, lành lạnh, còn có lông tơ như trẻ con, hắn nhận ra cậu vẫn còn non nớt lắm. Vẫn chỉ mới là thiếu niên muốn nhanh chóng trưởng thành mà không được, hết lần này đến lần khác gây ra rắc rối phải nhờ người thân giải quyết hộ.

Thay vì né tránh, Chấn Phong lại dụi đầu vào bàn tay trước mặt. Trước đây Tiểu Kiều vẫn luôn làm như thế này, giúp cậu lau gương mặt lấm lem bùn đất sau khi đánh nhau với bọn nhóc chung xóm.

Cơn rùng mình từ lòng bàn tay lan truyền khắp toàn thân, Quý Chu giật người lùi lại. Hắn quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu nữa. Đúng lúc hắn định bỏ đi thì bị cậu kéo lại.

“Cậu còn muốn gì nữa?” Hắn quát nhẹ.

“Anh không tắm à?” Cậu lắc đầu cho tỉnh táo nhưng chỉ thấy não bộ xoay vòng không đứng yên được: “Tôi không cố ý nôn lên người anh đâu, để tôi giúp anh... nấc... làm sạch.”

“Không cần.” Quý Chu hất tay cậu ra.

Không may cho hắn, Chấn Phong chẳng được cái gì ngoài cứng đầu. Cậu túm chặt ống quần hắn, lê lết ra khỏi bồn tắm, bám vào bắp đùi hắn không chịu buông. Hắn dùng hết sức lực mà không giãy ra được, chẳng mấy chốc đã bị cởi thắt lưng.

“Này, tôi cảnh cáo cậu...”

Hắn còn chưa kịp cảnh cáo đã thấy trước ngực trống trơn. Chấn Phong nắm vạt áo sơ mi hắn giật mạnh làm nguyên hàng cúc áo đứt hết.

Quý Chu sững sờ, Chấn Phong cũng ngơ ra.

Múi bụng này, cơ ngực này, hai chấm nhỏ nhô lên kia sao mà quen mắt thế?

Môi mỏng há ra, tạo thành một chữ O tròn trịa: “Ồ!”

“Ồ cái đầu cậu, đứng lên ngay cho tôi!” Quý Chu trợn mắt, hung tợn kéo cậu lên, kết quả người cần đứng vững thì không đứng được, người không cần nằm thì trượt chân nằm dài xuống sàn nhà tắm trơn trượt.

Chấn Phong học đạo diễn nên đôi mắt tinh tế vô cùng. Cậu vỗ bồm bộp lên bụng hắn, tấm tắc khen: “Không hổ là streamer tôi nhìn trúng.”

“Cậu nhận ra tôi?” Quý Chu không ngờ cậu biết được hắn là ai.

“Hình thể của anh rất hiếm thấy, làm sao mà nhầm được.” Chấn Phong tỉnh rượu hơn phân nửa, xoa thái dương đau nhức nói: “Anh tìm tôi để trả thù đúng không? Anh biết được chuyện tôi lừa anh rồi chứ gì?”

Vẻ đáng thương vừa nãy biến mất, Chấn Phong quay trở lại bộ dạng khó ưa thường ngày: “Anh muốn sao? Chị tôi có bạn trai rồi, tôi tìm không ra bạn gái nào khác để đền cho anh đâu.”

Quý Chu giang hai tay hai chân, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Hơi nước vờn quanh hai người họ, làm mắt hắn nhòe đi, lý trí cũng bị úng nước. Hắn lồm cồm bò dậy, bàn tay để trên bụng hắn vô thức trượt xuống, ngừng lại ngay đúng chỗ nhạy cảm khó nói.

Hầu kết hắn nhấp nhô lên xuống, trầm ngâm hỏi: “Cậu là gay?”

“Có lẽ.” Chấn Phong nhếch môi cười nhạo: “Còn anh?”

“Tôi không biết.” Hắn thành thật trả lời.

Cậu liếm môi, bàn tay ấn xuống, nhẹ nhàng mô tả kích thước của con quái vật đang say ngủ: “Muốn thử không?”

Quý Chu lắc đầu rồi lại gật đầu. Hắn luôn nghĩ bản thân là trai thẳng, tất cả mọi người đều cho rằng hắn thẳng, nhưng sự thật thì hắn chưa từng có kinh nghiệm với bất kỳ ai. Trước khi làm streamer hắn nghèo, không ai muốn hắn. Sau khi làm streamer hắn kinh tởm chính bản thân mình, sợ làm hại đời con gái nhà người ta.

Chỉ có Tiểu Kiều, đúng hơn là cái tài khoản giả mạo Tiểu Kiều kia mới cho hắn được chút hy vọng le lói. Có lẽ trên đời này còn có người chấp nhận được hắn và cái quá khứ dơ bẩn kia.

Thử hay không thử? Hắn không do dự quá ba giây, bởi vì khi tay cậu luồn vào trong, khi làn da lành lạnh chạm vào đỉnh nhọn căng ngứa là hắn đã có câu trả lời cho mọi chuyện.

Quý Chu rất thông minh, là thiên tài được cả trường công nhận. Một phép thử đơn giản không thể làm hắn rối rắm được bao lâu. Hắn nhanh chóng gọi tên được cảm nhận trong lòng mình khi hai người họ quấn lấy nhau. Hắn bóp cằm cậu, nhẹ in môi hắn lên đó.

“Tôi đã thử xong rồi, còn cậu thì sao?”

“Nhanh vậy? Tôi còn chưa...”

Chấn Phong nhắm mắt, dễ dàng há miệng để hắn tiến công. Cậu đưa tay còn lại xuống đũng quần ướt nhẹp. Căng ra hết mức rồi mà kích cỡ vẫn không bằng, vậy là phải đưa mông cho người ta đâm rồi đúng không?