Bán Tình

Chương 85: Ngoại truyện chấn phong (1)



Quý Chu không thích chỗ đông người. Thần kinh hắn căng thẳng ngay khi bước chân vào phòng trà. Tất cả ánh mắt ở đây đều hướng về giữa phòng, nơi có người con trai đang ôm đàn ghita hát. Cậu ấy có gương mặt giống hệt với người hắn đang tìm, nhưng hắn biết rõ đó không phải mục tiêu của hắn.

Không đi theo chỉ dẫn trước đó của nhân viên, hắn chọn một bàn nằm trong góc khuất ngồi xuống. Hắn nhíu mày nhìn chai rượu rẻ tiền đã vơi một nửa, hắng giọng mở lời: “Tôi ngồi đây được không?”

Người đang cắm mặt vào điện thoại không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời: “Tự nhiên.”

Phòng trà này tương đối nổi tiếng, đêm nào cũng được đặt kín bàn, thế nên việc ai đó muốn ghép bàn lại ngồi là chuyện bình thường. Chấn Phong tương đối dễ tính, miễn là đối phương không làm phiền thì muốn sao cũng được.

Quý Chu vẫy tay gọi phục vụ, hào phóng gọi ba chai rượu có giá đắt nhất. Người có tiền đến đây nhiều lắm, nhưng gọi xong rồi bỏ đó không uống thì Chấn Phong mới thấy lần đầu tiên.

Thành công làm mục tiêu chú ý, Quý Chu mỉm cười: “Tôi gọi cho đỡ trống bàn thôi. Cậu uống không? Coi như tôi cảm ơn vì chỗ ngồi.”

“Vậy tôi xin phép.” Chấn Phong để điện thoại xuống, cầm nguyên chai rượu uống không cần rót ra ly.

Mắt Quý Chu rất tinh, chỉ cần lướt qua là thấy hết nội dung trên điện thoại. Hắn khụ một tiếng, che giấu vẻ ngạc nhiên. Phòng trà này hiển nhiên không phải nơi làm ăn đàng hoàng gì nên mới bán rượu mạnh, hắn còn lường trước việc có thể thấy được những thứ trái khuấy hơn nữa. Thế mà cái người này không hề giống với suy nghĩ của hắn.

Trên đời này có bao nhiêu người vào phòng trà nghe nhạc trữ tình, uống rượu mà lại đọc kinh Địa Tạng Bồ Tát chứ?

Quý Chu nhướng mày, chả trách cậu ta có thể giả mạo con gái để kiếm bạn trai thay chị. Đầu óc quả nhiên không bình thường.

Trước đó Quý Chu đã điều tra tường tận Chấn Phong, còn táy máy tay chân xâm nhập vào tài khoản trên mạng xã hội của cậu ta. Thành thật mà nói, hắn vẫn còn giận lắm, đồng thời cũng thấy tội nghiệp vì hoàn cảnh của cậu quá khổ sở.

Hắn biết quá khứ của cậu thông qua mấy đoạn hội thoại với người thân, cũng hiểu lý do tại sao cậu có ý định đi tu. Mà vậy thì đã sao? Việc cậu ta thành tâm hướng Phật không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ. Hắn không được bao dung lắm, có điều hắn chưa biết nên trả thù như thế nào mà thôi.

“Hai người là anh em à?” Quý Chu hất đầu lên sân khấu, biết rõ mà giả vờ tò mò.

“Song sinh.” Giọng Chấn Phong ấm áp là thế, còn thái độ thì cọc cằn khó gần.

Quý Chu dở giao tiếp là chuyện cả khoa Công nghệ Thông tin đều biết, đến giáo viên còn không móc họng được hắn quá ba câu mỗi lần nói chuyện. Nay đụng phải thanh niên chống đối xã hội thì như đi vào ngõ cục, hắn ngồi im nghe hát cả buổi chứ không làm được gì hơn nữa.

Thật ra hắn cũng không định ra tay độc ác gì, chỉ muốn xem tận mặt cái người có thể làm hắn vương vấn là ai thôi. Mấy tin nhắn cũ của họ trên trang web BJ vẫn còn được lưu giữ cẩn thận trong máy tính của hắn. Có lẽ cả đời Chấn Phong cũng không biết bản thân đã cứu rỗi được một người trong cơn tuyệt vọng khốn cùng.

Quý Chu luôn hiểu rằng hắn không thích Tiểu Kiều mà là người từng nhắn tin mỗi đêm với hắn.

Khi đó, Quý Chu còn chưa phải streamer số một nền tảng BJ. Hắn quyết định làm công việc này vì hắn cần tiền, rất nhiều tiền. Hắn là trẻ mồ côi, có thể vào đại học đã không dễ dàng gì, sau đó còn gánh cả món nợ của người khác càng túng quẫn hơn. Nếu không làm streamer thì hắn chỉ còn nước bán nội tạng mới sống nổi.

Những ngày đầu tiên chẳng ai xem hắn, bởi vì hắn cứng ngắc và nhàm chán. Dần dần hắn học được cách thu hút người xem, không hẳn là dùng chiêu trò đa dạng như Hàn Du, chỉ là táo bạo hơn một chút, khoe mẽ cơ thể hiếm có và chất giọng trầm đục khó tìm.

Cũng vì những ngày đầu khó khăn ấy, hắn luôn biết ơn tất cả tài khoản đã luôn cỗ vũ hắn. Chấn Phong là một trong số đó dù không ủng hộ được bao nhiêu tiền. Cậu luôn nhắn cho hắn, dạy hắn nên làm thế này thế nọ. Nhờ cậu mà hắn biết cách căn chỉnh khung hình, chọn góc ánh sáng lẫn việc tạo dáng sao cho hấp dẫn.

Bọn họ thường trao đổi rất lâu, gần như là mỗi ngày. Thi thoảng hắn không nhịn được mà than phiền, quen thuộc hơn chút thì thoải mái kể khổ. Hắn là người bình thường với tam quan ngay thẳng, làm việc bán thân cũng biết xấu hổ chứ. Nếu không nhờ Chấn Phong động viên, có khi hắn đã bỏ cuộc từ lâu lắm.

Quý Chu nhẹ nghiêng đầu, liếc nhìn sườn mặt thanh tú của người ngồi cạnh. Rõ ràng giống hệt nhau, vậy mà cảm giác anh em hắn mang lại rất khác biệt. Hoàng Trúc có vẻ kiên cường, dù gặp khó khăn vẫn có thể cười sáng lạn. Còn Chấn Phong, cậu ta thật trầm, giống như một tảng đá mặc kệ thói đời ra sao vẫn cứng đầu trơ trơ ra đó.

Uống xong hai chai rượu, Chấn Phong bắt đầu nhìn thấy có hai Hoàng Trúc trên sân khấu. Cậu không có thói xấu lúc say xỉn, với điều kiện là không có ai quấy rầy. Để tránh quậy phá chỗ làm của em trai, cậu khôn ngoan bỏ về trước.

Không may là hôm nay Chấn Phong xui lắm. Mới sáng ra đường đã bị thủng lốp xe, ăn trưa thì hóc xương cá, tới tối còn bị hủy việc làm thêm vào phút chót. Hoàng Trúc sợ cậu ở phòng trọ một mình sinh hậm hực nên mới rủ đến đây, nào ngờ hành động này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Cách bài trí chỗ này làm cậu chướng mắt lắm, màu sắc và phong cách chẳng ăn nhập gì với nhau, đọc đủ thứ kinh nãy giờ mà còn thấy bực mình.

Chấn Phong vẫn còn giữ được lý trí, vấn đề là cơ thể cậu không còn nghe theo điều khiển. Chân nam đá chân chiêu, cậu mò mẫm ra được tới bãi đỗ xe thì đụng phải nhóm khách hàng không được hiền lành lắm.

Quý Chu thấy có tranh cãi nổ ra thì vội vàng chạy tới. Nào ngờ còn chưa nói được câu hòa giải nào thì người đáng lẽ cần bảo vệ bộc phát tính xấu.

Một chọi ba à, đối phương còn to gấp đôi Chấn Phong à? Chẳng vấn đề gì, cậu có thể xử lý được hết.

Một khi đã nổi nóng thì không ngán một ai, huống chi cơn bực tức này đã được nung nấu từ sáng đến giờ. Chấn Phong ra tay hung ác, nhắm chuẩn vào chỗ hiểm, rất nhanh đã hạ gục được một tên. Cậu cũng bị đánh, say rượu mắt mờ nên không kịp né, người ta cho một cú thẳng mặt mà cứng rắn không rên một tiếng nào.

Lúc Quý Chu kéo được Chấn Phong ra thì ba người kia không ai đứng thẳng được. Hắn vội vàng kéo cậu vào khu đỗ xe hơi trước khi bảo vệ xuất hiện, gọn gàng ném cậu vào ghế sau rồi phóng thẳng về nhà.

Chấn Phong cảm nhận được người này không có ý làm hại mình, nể tình hai chai rượu đắt đỏ kia mà không phản kháng. Không biết là vì say rượu hay vì yên tâm rồi mà cậu nhắm mắt ngủ luôn, mặc kệ người ta muốn đưa cậu đi đâu cũng được.

Đối với người từng đi qua địa ngục trần gian như cậu mà nói, miễn là máy du hành thời gian còn chưa được phát minh ra thì trên đời này không có gì làm cậu sợ hãi hơn được nữa.