Hàn Du bật dậy, ê ẩm cả người. Nỗi lo không biết từ đâu kéo đến làm lồng ngực hắn nghẹn khuất. Tiểu Kiều đã không còn trong tầm mắt, hắn sợ hãi đối mặt với căn phòng trống rỗng.
Đây có phải là cảm giác của cô vào cái ngày hắn rời đi? Tựa như cả thế giới chỉ còn lại một người.
Hắn tròng vội cái quần bị vứt trên sàn nhà, ôm lấy mạn sườn đau nhói. Hắn thở phào khi tìm thấy cô trong nhà bếp, thầm thỏa mãn vì cô mặc áo của hắn, khoe đôi chân dài thẳng tắp. Sáng nay hắn không nhịn được mà hôn khắp mọi nơi, ngay mắt cá chân cô còn lưu lại dấu răng hằn sâu vào da thịt.
Hắn tập tễnh bước tới, ôm lấy cô từ phía sau: “Để tôi nấu cho.”
Tiểu Kiều nhét đôi đũa vào tay hắn. Trong nhà chẳng còn gì, cô nấu tạm hai gói mì ăn chống đói. Cô đẩy hắn ra, ngồi vắt vẻo trên ghế gỗ: “Em không còn sợ việc nấu ăn từ lâu rồi.”
“Ừ.” Hắn chia mì ra làm hai phần, cười nói: “Chỉ cần có tôi thì em không cần động tay làm mấy việc này.”
Hàn Du muốn chiều chuộng Tiểu Kiều, nhưng hắn phải thừa nhận là cô không có năng khiếu nấu ăn gì cả. Nếu hắn không nhanh tay tắt bếp thì cô làm sợi mì nở trương lên luôn mất, đã vậy trứng đập ra còn dính vỏ, sợi cà rốt thì cắt không đều. Sau này hắn vẫn nên chịu trách nhiệm cho bao tử của cả hai thì hơn.
Cô khuấy tô mì của mình, giọng còn khản đặc: “Vậy rửa chén, lau nhà, phơi đồ,... anh làm hết luôn nhé?”
“Mấy việc đó đều có máy móc lo, không có thì tôi làm. Dù sao công việc của tôi rảnh rỗi hơn em nhiều.” Hắn bây giờ coi như là thương nhân, phía dưới còn có vài trợ lý xử lý hầu hết công đoạn sản xuất rượu, thỉnh thoảng có hợp đồng lớn mới cần hắn đi thương lượng.
Tiểu Kiều mím môi: “Hàn Du, có phải anh lại muốn khiến em trở nên vô dụng, cái gì cũng không biết làm rồi bỏ rơi em thêm lần nữa không?”
Hắn nhìn đồng hồ treo tường, còn bốn tiếng nữa trời mới sáng. Hắn do dự hỏi: “Bây giờ tôi có hai quốc tịch. Nếu em muốn, chúng ta đăng ký kết hôn ở Việt Nam lẫn Ý nhé?”
Hưng phấn lẫn với lo sợ, miệng lưỡi hắn đột nhiên vụng về: “Thế này hơi qua loa. Em cho tôi chút thời gian, tôi sẽ đặt làm nhẫn, váy cưới... hay là em muốn tổ chức đám cưới bí mật?”
Tiểu Kiều nhấc chân, chạm vào đầu gối hắn, nhận ra hắn đang run nhẹ.
Cô nghiêng đầu nhìn kỹ hắn, tự hỏi tại sao lại có người không hề thay đổi gì suốt năm năm dài. Trông hắn vẫn như chàng trai mới lớn, bớt vài phần ngông cuồng càng làm hắn có vẻ dễ mến hơn. Cô sờ khóe mắt mình, may mà biết cách chăm sóc, tuy hút thuốc lẫn uống rượu nhiều nhưng vẫn chưa có nếp nhăn.
Cô rụt rè hỏi: “Hàn Du, kết hôn là cam kết lâu dài. Anh chắc là mình sẽ không chán em chứ?”
Khó trách cô có suy nghĩ như thế, cách hắn bỏ của chạy lấy người quả thật rất giống kiểu chơi chán rồi nên phủi mông vứt đi. Hắn cười khổ: “Tôi không sợ em không yêu tôi thì thôi, còn đến lượt tôi chê em sao?”
Tiểu Kiều nuốt nước miếng, chần chừ mở miệng: “Vậy nếu như em mãi vẫn không thể yêu anh thì sao. Lỡ như sau khi kết hôn em lại yêu người khác, hay giống như mẹ anh...”
Hàn Du đột ngột đập đũa xuống bàn làm cô rụt vai căng thẳng. Ý nghĩ giết cô rồi tự sát thoáng xẹt qua đầu hắn rồi nhanh chóng bị giẫm xuống đáy lòng. Lần đầu tiên hắn hiểu được tại sao bố hắn lại lựa chọn chia sẻ mẹ với người khác, nhưng còn lâu hắn mới chấp nhận chuyện đó.
“Em phải yêu tôi, em cần phải làm vậy hoặc không yêu ai khác nữa.” Hắn gằn giọng.
“Em nói nếu...”
“Không có nếu. Tin tôi đi, em không biết tôi có thể làm ra chuyện gì đâu.”
Bốn mắt nhìn nhau, không khí nặng nề đè lên vai họ. Không có đường nào kỳ kèo, cô có thể thấy được sự điên cuồng trong mắt hắn.
Cô bỗng dưng bật cười, hắn xụ mặt: “Em không tin?”
“Tin chứ, sao lại không?” Tiểu Kiều đẩy tô mì còn y nguyên đi, hắn tự nhiên kéo về phía mình rồi ăn hết sạch.
Hắn không chê đồ thừa của cô, càng không nhiều lời trách móc cô kén ăn hay ăn quá ít. Ngoại trừ lúc trên giường, phương thức hắn đối xử với cô xưa nay vẫn vậy, mềm mỏng dụ dỗ để cô tự thấy sai mà sửa. Hắn có thể vỗ béo cô một lần thì sẽ có lần hai, đảm bảo còn chắc thịt ngọt xương hơn ban đầu.
Tiểu Kiều che mặt, che giấu gò má ửng hồng. Cô có cảm giác như được quay về thời thiếu nữ, khi bọn họ còn trong giai đoạn tìm hiểu nhau. Cô nhìn hắn qua kẽ tay, đôi mắt lấp lánh: “Đi theo em.”
Hắn khó hiểu: “Đi đâu? Không thể đợi trời sáng sao?”
“Không cần ra ngoài.” Cô đứng dậy, mờ ám mời gọi: “Anh sợ sao?”
Cô dắt tay hắn, tiến tới cửa tầng hầm, chậm rãi mở dây xích nặng nề. Hắn nhớ lại vài chuyện không vui: “Bảo Vy nói em uống hết chỗ rượu tôi để lại.”
“Phân nửa thôi.” Cô sửa lời: “Thật ra bọn họ nói không sai, nhưng đó là thời điểm ba năm trước. Anh biết triệu chứng nghiện rượu mà đúng không? Dễ đột quỵ, tay run, thần trí không tỉnh táo,...”
“Đừng nói nữa.” Hắn ngắt lời: “Tôi cần thời gian để tiêu hóa mấy chuyện đó. Em đừng kể hết một lần, tôi chịu không nổi đâu.”
Cô quay đầu, chớp mắt ngây thơ: “Anh thấy có lỗi.”
“Là tôi dạy hư em. Tôi sẽ sửa lại.” Hắn siết tay cô, cam đoan nói: “Tôi có thể bỏ rượu và thuốc lá thì em cũng làm được, đừng lo, không khó lắm đâu, tôi sẽ giúp em.”
Tiểu Kiều dẫn hắn xuống bậc thang, tự hỏi khi nào thì thích hợp để nói với hắn cô còn nghiện cả thuốc giảm đau nữa. Mấy trò giải trí của thanh thiếu niên thời nay cô đều đã thử qua, việc này... vẫn nên giấu hắn thì hơn. Cô vẫn còn hơi sợ màn trừng phạt vừa rồi, cô còn chưa muốn kết thúc đời mình ở trên giường đâu.
Tầng hầm tối đen đột ngột sáng đèn làm Hàn Du hoa mắt. Khi hắn thích ứng được thì ngơ ngẩn chết lặng. Nơi đã từng lạnh lẽo nồng nặc mùi cồn nay đã được sửa sang lại lộng lẫy chẳng khác gì bảo tàng lịch sử. Những bức tranh lớn nhỏ treo kín bốn bức tường.
Kia là hắn ở lần đầu họ gặp gỡ, quay lưng lại với cô, vô tư mở rộng chân hưởng thụ khoảnh khắc riêng tư. Ngay cạnh đó là hắn ngồi giữa hai cô gái mà hắn còn không nhớ nổi mặt, nhếch môi giễu cợt với ly rượu trong tay. Từng khoảnh khắc một được cô lưu lại trên mặt giấy, có than chì, có màu nước, cũng có sơn dầu chồng hết lớp này đến lớp khác.
Hắn không tin nổi, chẳng thể nói thành lời. Hắn còn không gọi được tên của những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Cô đã nghĩ gì khi vẽ hắn? Hắn không dám suy đoán, e ngại câu trả lời không như hắn hằng mong.
Tiểu Kiều không buồn giải thích, cô đi đến bức tranh lớn nhất được phủ vải trắng ở giữa phòng: “Anh muốn biết số rượu đó đi đâu rồi đúng không?”
Hàn Du không đợi cô đề nghị, hắn tự tay kéo tấm vải xuống, đối diện với chân dung của chính mình. Những mảng màu đậm nhạt được tạo nên từ vô số loại rượu, mùi thơm của cồn và trái cây thoang thoảng khiến hắn say mê chìm đắm.
Cô chạm vào đôi mắt trên tranh vẽ, khẽ khàng thừa nhận: “Hôm đó ở bãi đỗ xe, khi em quay đầu và nhìn thấy anh. Em dùng năm năm dài vẫn không thể nào vẽ ra được ánh mắt anh lúc đó.”
Cô lùi lại, ngồi xuống cái ghế bành duy nhất ở tầng hầm, nhìn ngắm những tác phẩm chỉ có cô và hắn được quyền chiêm ngưỡng: “Em không cần biết anh đang nghĩ gì, cũng đừng hỏi tại sao. Em không có câu trả lời cho anh đâu.”
Là khao khát hay ám ảnh, cô không còn quá rõ ràng. Cô chỉ biết vào khoảnh khắc cô vẽ lên nét đầu tiên thì đã không thể dừng lại nữa rồi: “Bảo Vy nói đúng. Vật hợp theo loài, chúng ta đều là những người không bình thường, thế nên mới bị hút vào nhau.”
“Tại sao không có em?” Hắn không tìm thấy hình dáng cô ở bất cứ khung tranh nào.
“Không vẽ được.”
Làm sao có thể miêu tả thứ mà cô không biết? Cô có bộ dạng như thế nào khi ở cạnh hắn, cảm giác hỗn loạn phức tạp, còn có những ham muốn xa lạ. Cô không xác định được, thế nên chỉ có hắn.
Hàn Du nhìn từng bức tranh một lượt, không kìm được nhịp đập sắp vỡ tung vì quá tải. Hắn quay về với cô, quỳ xuống thành khẩn. Hắn dụi đầu vào đùi cô, nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay nhỏ bé.
“Anh yêu em.” Hắn cho ngón tay cô vào miệng, dịu dàng liếm láp.
Hắn tỏ ra phục tùng tuyệt đối, không cần biết cô muốn đáp lại hắn như thế nào. Yêu hay không yêu chẳng còn quan trọng nữa.
Tiểu Kiều mỉm cười khi nhận ra cổ chân mình bị giam cầm trong bàn tay mạnh mẽ hơn cả xích sắt. Cô không cần ra điều kiện, hắn không cần lựa chọn, bởi vì họ sinh ra là để dành cho nhau. Cô bị hắn chi phối, chẳng lẽ hắn lại không?
Đây là mối quan hệ của họ, thứ tình yêu chỉ có họ mới có thể đáp ứng lẫn nhau. Người này là một nửa còn lại để người kia được trọn vẹn. May mắn làm sao khi họ gặp được nhau. Kể từ lúc ban đầu đến kết thúc, chẳng có thứ gì có thể cắt đứt được đoạn tình này, chỉ có họ mới có quyền quyết định.
Tiểu Kiều hôn lên trán hắn, tự nguyện đưa nửa đời còn lại của mình vào gông cùm: “Chúng ta kết hôn, em muốn có con.”
“Được.” Hàn Du rướn người ôm cô vào lòng, cùng nhau chen chúc trong chiếc ghế bành chật hẹp: “Anh làm giải phẫu, không được nữa thì nhận con nuôi, chúng sẽ theo họ em.”
Tiểu Kiều ngáp dài, tựa vào vai hắn ngủ. Hàn Du cắn nhẹ mũi cô, chưa bao giờ thấy hạnh phúc hơn thế. Hắn có thể thấy trước được tương lai trôi qua trước mắt, ở điểm cuối cùng không bao giờ là chia ly. Hắn không thể sống thiếu cô, càng luyến tiếc để cô lại một mình. Cô qua đời hắn sẽ đi theo, hắn chết trước cũng sẽ kéo cô theo cùng.
Thật cực đoan, nhưng biết làm sao đây? Hàn Du vui vẻ, Tiểu Kiều cam lòng. Vậy là thế giới giảm bớt hai người bất thường, nhiều thêm một cặp đôi hạnh phúc. Cái kết hoàn hảo này không dễ gì mà có được, càng không thể tìm thấy ở nơi nào khác nữa.