Bán Tình

Chương 83: Người chi phối (18+)



Tiểu Kiều ghi nhớ trong lòng là phải cảm ơn Bảo Vy vì trước đây đã vứt hết mấy món đồ chơi kia đi, nếu không thì hôm nay cô chết chắc.

Hàn Du hiện nguyên hình, thôi giả vờ là người tình biết chăm sóc bạn giường nữa rồi. Hắn mài răng sau cổ cô, gặm cắn không chịu nhả. Sau hai lần phun trào hắn vẫn cắm bên trong, làm bụng cô căng phồng thấy rõ.

Ái dịch của họ hòa vào nhau, thấm ướt khe mông đỏ bừng. Thịt mềm xung quanh đầy rẫy dấu tay, nhìn kỹ còn có dấu răng nhàn nhạt. Hắn xoa tròn những nếp gấp thẹn thùng thít chặt, kiên nhẫn nhấn ngón cái vào trong. Vừa được một lóng tay cô đã phản ứng dữ dội, phía trước không ngừng co thắt muốn đẩy hắn ra ngoài.

Tiểu Kiều cắn ga giường, lắc đầu xin tha: “Không được, chỗ đó không được.”

“Lúc trước được thì bây giờ cũng vậy.” Hắn liên tục thúc mạnh, giúp cô kéo dài cao trào, giảm bớt sự chú ý vào lối đi đằng sau.

Thoáng chốc hắn đã nhét vào được hai ngón tay, cô cũng đã kiệt sức nằm bẹp dí mặc hắn giày vò. Hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, còn lâu mới bù đắp được tâm trạng thảng thốt sau khi gặp lại cô.

Khi đôi tay bị bắt chéo sau lưng được thả ra, Tiểu Kiều cứ ngỡ rằng hắn thương tiếc tha cho mình lần này. Nào ngờ vừa mở miệng thở dốc đã bị hắn kẹp lấy lưỡi. Ngón tay dài lướt khắp khoang miệng ẩm ướt, nhịp điệu trùng khớp với thứ to lớn hơn đang miệt mài bên dưới.

Hô hấp khó khăn, Tiểu Kiều muốn cắn hắn cũng không có lực. Nước bọt không tự chủ được mà chảy ra ngoài làm cô có cảm giác như bị làm nhục. Nhưng như thế vẫn chưa là gì với hắn.

Hàn Du muốn chiếm lĩnh mọi thứ, khiến cô không thể nghĩ được gì ngoài hắn. Ngay cả khi màn tính ái này kết thúc, cô sẽ phải nhớ về nó cả đời. Hắn dần tăng tốc độ, mấy lần đụng đến tử cung rồi đâm nghiền điểm nhạy cảm. Phía sau đã lên đến ngón thứ ba, đầu ngón tay cong lại đè ép lên lối đi cách đó một vách thịt mỏng.

Khoái cảm chồng chất điên cuồng, Tiểu Kiều tưởng như bản thân không còn ở thực tại. Cô bị đẩy lên tầng mây nào đó rất xa, sợ hãi bị ngã xuống nhưng lại muốn đến nơi cao hơn nữa. Hông cô tự có ý thức riêng của nó, đón ý nói hùa theo hắn, kết hợp nhịp nhàng đầy hoang dại.

Hắn nghĩ là mình sắp điên rồi, chẳng thể quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài cơ thể đang bị hắn nhuốm màu nhục dục. Vật cứng phồng lên tê dại, vui sướng bén nhọn đâm thẳng vào tim gan. Hắn bỗng thấy miệng lưỡi khô khốc, cúi xuống đay nghiến vành tai nhỏ xinh của cô. Lưỡi hắn đâm vào trong, xoay tròn, lấp đầy vỏ não cô bằng âm thanh nhớp nháp dâm dục.

Tiểu Kiều hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Cô có thể trên cơ nhất thời bằng trò giả bệnh đầy sơ hở, một khi bại lộ là bị trừng phạt thẳng thừng. Toàn thân cô đỏ ửng, tình dục kéo dài bắt đầu xuất hiện triệu chứng co giật. Bên trong cô nóng rát, bao nhiêu thủy dịch đổ về cũng không tài nào giảm nhiệt, ngược lại còn cỗ vũ hắn gia tốc đến cực hạn.

Một lần cao triều cuối cùng, Tiểu Kiều dứt khoát ngất luôn. Kể cả khi không còn ý thức, cơ thể cô vẫn phản ứng lại hắn, lối đi nhỏ còn chèn ép kẻ ngoại xâm không cho hắn tiến vào sâu hơn nữa.

Hàn Du nhắm mắt, thả lỏng, giao phó nguồn gốc của tội lỗi vào nơi từ ái bao dung hắn. Hắn luyến tiếc rút ra, hắn cần kết nối với cô thêm một chút, để chắc chắn rằng thời khắc này là thật.

Hắn cũng không khá hơn cô được bao nhiêu. Mạn sườn hắn run lên đau đớn, những vết bầm sung huyết như bị ai đó đấm vào lần thứ hai. Hắn hưởng thụ hết rung động cuối cùng rồi mới cam chịu ngã xuống cạnh cô, bướng bỉnh ôm cô vào lòng không chịu buông.

Bắt đầu từ tờ mờ sáng, kết thúc lúc ban trưa, gần nửa đêm mới có người tỉnh lại. Tiểu Kiều cẩn thận rút tay ra khỏi cái ôm thít chặt, đỏ mặt nhận ra thứ kia vẫn còn dán vào vùng mềm mại bị ma sát đỏ au. Hắn không nhúc nhích khi cô bật đèn ngủ, nửa bên mặt hãm sâu vào gối nằm.

Cô vén tóc hắn ra sau, lần đầu biết được người ta có thể xỏ nhiều khuyên tai như thế. Hắn không phải kiểu người thích mang phụ kiện làm đẹp, cô còn ít khi thấy hắn đeo đồng hồ. Hắn còn có thói quen nằm nghiêng khi ngủ, lúc đợi vết thương lành hẳn là khó chịu lắm.

Hoặc có thể là hắn muốn thế. Hắn cần làm bản thân khó chịu, để không phải ngủ, như một cách tự hành hạ bản thân.

Hàn Du không phải người duy nhất nghĩ rằng Tiểu Kiều sa đọa là vì hắn. Dù cô luôn phủ nhận điều đó, rằng bản thân không mắc phải tâm lý nạn nhân(!), nhưng biểu hiện của cô thì chứng tỏ ngược lại.

Tiểu Kiều nhìn lên đầu giường, nơi mảnh giấy mà Hàn Du để lại được lồng kiếng cẩn thận như một bức ảnh lưu niệm. Hắn muốn cô quên hắn, hy vọng cô không bị ai chi phối nữa. Cô không nói dối, cô thực sự làm theo ý hắn và nhận ra rằng điều khó khăn nhất không phải quên đi mà là làm thế nào để không bị ai khác chi phối.

Làm sao con người ta có thể sống mà không cần để tâm đến gia đình, bạn bè và hằng hà sa số những mối quan hệ khác?

Tiểu Kiều dùng nhiều năm để kết luận được là cô không làm được bằng tâm trí của chính mình. Vậy nên cô học theo hắn, trở thành phiên bản khác giới của Hàn Du, sống cuộc đời mà cô từng ngưỡng mộ. Biết đâu khi suy nghĩ bằng góc nhìn của hắn thì cô sẽ biết làm như thế nào.

Xinh đẹp, tài giỏi, tự do và bất cần. Hàn Du chưa từng biết rằng quá khứ tai tiếng của hắn lại là khát vọng của Tiểu Kiều. Một người luôn nắm đằng chuôi, muốn làm gì thì làm, không sợ bất kỳ ai. Cách duy nhất để không bị chi phối là trở thành người chi phối.

Cuộc đời cô bỗng dưng dễ dàng hơn rất nhiều sau khi trở thành hắn. Tiền tài và địa vị, cô đã có tất cả ở tuổi đời còn trẻ. Nhưng cũng giống như hắn, cô không thể nào tìm thấy hạnh phúc. Cô đánh mất gia đình, khoảng cách với bạn bè ngày càng xa. Khi đêm xuống chỉ có mình cô và lãnh địa của riêng mình gặm nhấm nỗi cô đơn.

Hàn Du có làm Tiểu Kiều tổn thương không? Chắc chắn có. Hắn có làm cuộc đời cô khốn khổ hơn không? Nhất định không, ngược lại, hắn còn giúp cô thoát khỏi những khúc mắc mà cô tưởng là mình sẽ mắc kẹt cả đời.

Vậy hắn có làm cô yêu hắn?

Tiểu Kiều cân nhắc thật lâu. Cô e là bản thân không thể nào trả lời câu hỏi này. Chi bằng để hắn thấy, cho hắn quyền lựa chọn. Giống như cách mà hắn làm với cô lúc trước.