Bán Tình

Chương 82: Bắt quả tang (18+)



Tiểu Kiều phối hợp với Hàn Du, quần áo nhanh chóng được cởi ra, còn chưa kịp thấy lạnh đã bị hắn ôm ấp đè xuống giường.

Tư thế truyền thống, mặt đối mặt, mười ngón tay lồng vào nhau. Hắn ngậm vai cô, chân răng ngứa ngáy mà không dám cắn mạnh. Hắn mút nhẹ, để lại vô số dấu hôn từ cổ xuống trước ngực. Hắn dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, quen lối chen vào giữa rồi bắt đầu cọ loạn.

Thân gậy nhẹ nhàng tách cánh hoa ra, trượt lên xuống, dùng mật hoa từ cô làm chất bôi trơn. Mọi giác quan của hắn đều tập trung vào một chỗ, sơ sẩy bỏ qua vỏ bọc kiên cường của cô đã vỡ tan tành. Cô nghiêng đầu, giấu nửa mặt vào gối, cắn môi ngăn chặn tiếng rên rỉ muốn bật khóc.

Không còn làm BJ khoe thân, cũng không giữ quan hệ thân mật với ai nên từ lâu Hàn Du đã không đoái hoài việc chăm chút bộ phận nhạy cảm. Lông tóc um tùm không được cắt tỉa của hắn đâm vào làn da non mềm trơn bóng làm cô vừa đau vừa ngứa. Cảm giác hắn mang lại quá dữ dội, cho dù chưa tiến vào vẫn nguy hiểm vô cùng.

Hàn Du còn cố tình không biết, dùng kích thước đồ sộ ăn hiếp lối vào nhỏ bé. Hắn vừa đẩy phần đầu vào đã thấy không ổn. Cô chặt quá, hắn có chút không chịu nổi. Hắn uất ức mím môi, vỗ thân gậy lên hạt đậu bên trên, trêu chọc nó nổi lên cứng rắn chẳng thua kém gì hắn.

Tiểu Kiều nhịn không được nữa, mất kiên nhẫn ném gối nằm vào mặt hắn: “Không làm thì biến đi.”

“Làm chứ.” Hắn cúi xuống, hôn lên mắt cô: “Tới nước này còn không làm thì tôi không phải đàn ông nữa.”

Tự cỗ vũ bản thân, hắn hít sâu rồi đột ngột đẩy mạnh. Cô suýt nữa thì đụng đầu vào thành giường, may mà hắn kịp đưa tay ra đỡ. Đã lâu không dính tới tình dục nên hắn quên mất chuyện kìm giữ sức lực, chỉ một phát đã đi tới tận cùng.

Tiểu Kiều há miệng thở dốc, cơn đau thoáng chốc bị cảm giác tê dại thay thế. Hắn lắp kín mọi khoảng trống bên trong, là phẳng các ngóc ngách, căng đầy lối đi vắng vẻ suốt bao năm. Cô hoảng sợ thít chặt bụng, khiến hắn nóng nảy muốn đâm vào sâu hơn nữa.

Vài cái hôn vụn vặt rơi xuống trán cô, hắn khó nhọc cầu xin: “Thả lỏng, đừng thít chặt thế, tôi không chịu được đâu.”

Hắn đợi đến khi hơi thở cô bình ổn mới chầm chậm rút ra, vậy mà mới được phân nửa cô đã bắt đầu co rút mạnh mẽ trở lại. Hắn gầm lên, bất chấp tất cả mà ôm lấy mông cô, đưa đẩy điên cuồng.

Từ lúc lưng ngã xuống giường là đầu óc Tiểu Kiều mơ hồ lắm rồi, não bộ cô lúc thì đặc quánh, lúc thì hóa thành hơi nước mịt mù. Cô không phân biệt được thời gian, kim đồng hồ tích tắc bị âm thanh da thịt chạm vào nhau thay thế. Càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, ma sát tích tụ xẹt thành lửa điện chạy dài khắp cơ thể. Cô nấc lên nghẹn ngào, cong lưng ưỡn ngực khi cơn bão tình dục kéo đến, mưa móc bắn ra khắp nơi, dính lên ga giường lẫn bụng Hàn Du.

Hắn sững sờ khi thấy cô cao trào dữ dội. Không phải hắn chưa từng khiến cô đạt đến cực khoái, nhưng nhanh và nhiều thế này là lần đầu tiên. Hắn còn chưa chạm đến điểm nhạy cảm của cô, cũng không dùng chiêu trò chọc cô khóc thét như lúc trước.

“Em nói dối.” Hàn Du tức giận lên án: “Em lừa tôi đúng không? Em không có qua lại với tên đàn ông nào hết.”

Sức lực bị rút cạn, Tiểu Kiều không thèm trả lời hắn, lười nhát hưởng thụ dư âm còn sót lại. Hắn giận trong bất lực, muốn trả đũa mà không được đành hóa phẫn nộ thành động lực cày cấy, bắt đầu khai hoang, khơi thông dòng chảy, đi đến đâu là hung ác nghiền nát đến đó.

Thỏa mãn xong rồi thì giở trò bỏ của chạy lấy người, Tiểu Kiều đẩy vai hắn: “Nhanh lên.”

Hàn Du trừng mắt, mồ hôi nhỏ giọt xuống quai hàm đẹp như tượng tạc. Hắn vất vả lắm mới kìm giữ được tới bây giờ mà còn bị cô ghét bỏ. Nhìn xem hắn cẩn thận biết bao nhiêu. Chọn tư thế dễ cho cô nhất, chống người đến mỏi tay chứ nhất quyết không đè nặng làm cô khó chịu. Lúc đầu còn không khống chế được, về sau hắn còn không dám đâm lút cán, giữ một khoảng nhỏ bên ngoài để giảm chấn động hết mức có thể.

Hắn tự khắc chế dục vọng bản thân vì cô, giữ lại một tia lý trí cuối cùng rằng hôm qua cô vừa mới nằm viện...

Bỗng dưng Hàn Du cứng đờ người. Hắn ngơ ngẩn vuốt ve bụng Tiểu Kiều, nơi trơn láng không một tì vết. Eo nhỏ gầy phập phồng, chính giữ hơi cộm lên một chút vì bị hắn chống đẩy nhưng tuyệt nhiên không có dấu hiệu từng phẫu thuật.

Mắt Hàn Du nhanh chóng kéo đầy tơ máu. Hắn độc địa véo một bên ngực nhô lên, trầm giọng hỏi: “Em không bị loét dạ dày, em lại lừa tôi?”

Tiểu Kiều nhạy cảm nhận ra hắn đang điên tiết. Cô vội vã đẩy hắn rời khỏi mình, xoay người muốn chạy trốn. Tiếc thay, lần này Hàn Du còn lâu mới để cô thoát. Hắn ấn vai cô xuống, dễ dàng bắt chéo hai tay cô sau lưng, vật cứng vừa trượt ra ngoài lập tức thọc về chốn cũ, gân xanh nổi lên dữ tợn hơn cả ban đầu.

Không nhìn thấy mặt hắn, cũng không nhúc nhích gì được làm cô sợ hãi. Tư thế này làm hắn thuận tiện đi vào sâu hết cỡ, làm phía dưới cô thốn đến mỏi nhừ. Cô bất lực rên rỉ: “Anh ra ngoài, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Hàn Du không trả lời cô, cũng không đưa đẩy. Hắn ở yên đó, giữ chặt lấy cô, chỉ có nhịp đập dưới lồng ngực là mãnh liệt gia tăng.

Có thứ gì đó nóng hổi rơi trên lưng Tiểu Kiều. Cô cắn môi khi nhận ra hắn đang khóc. Cô không cục cựa nữa, ngoan ngoãn để hắn áp xuống, liếm láp sau cổ cô rồi hôn khắp bờ vai trần. Hắn nâng niu từng tất da thịt, tôn thờ cô bằng tất cả dịu dàng ít ỏi còn sót lại.

Hàn Du ngậm vành tai cô, khổ sở lên tiếng: “Lừa tôi vui không?”

Tiểu Kiều biết điều không chọc hắn giận thêm: “Không vui.”

Hắn bẻ cằm cô qua một bên, bắt cô mở miệng đón nhận môi lưỡi hắn tiến công. Cô bị hắn quấn lấy không tha, bị động đón nhận tất cả từ hắn, kể cả dòng nước mắt mặn chát.

Sau khi hút hết dưỡng khí của cô hắn mới vừa lỏng thả ra. Nửa người trên hoàn toàn nằm liệt trên giường, chỉ có bờ mông là bị hắn nâng đỡ trên cao, ép cô thừa nhận gốc rễ sinh trưởng quá khổ.

Hàn Du quỳ thẳng, vuốt tóc ra sau tai. Hắn nhếch môi, giọng điệu khó dò: “Tôi thì vui lắm, bởi vì không cần nhẹ nhàng với em nữa rồi.”

Hắn cười khoái trá khi cảm nhận được cơn run rẩy từ cơ thể bên dưới. Hắn bóp mông cô, hai ngón cái mò mẫm đến những nếp gấp ngay giữa: “Đừng sợ, không đánh em, không làm em đau. Những chuyện chúng ta từng làm... ôn lại tất cả một lần là được.”