Bán Tình

Chương 81: Hắn không hiểu cô (16+)



Tiểu Kiều ngơ ngẩn, không xác định được mà hỏi: “Anh cho rằng tôi không yêu anh bởi vì tôi chưa từng tỏ ra ghen tuông à?”

“Nhìn vào mắt tôi xem.” Hàn Du ôm lấy mặt cô, tha thiết nói: “Em có từng yêu tôi không?”

Cô không e ngại mà vặn lại hắn: “Nếu biết tôi không yêu, vậy anh ở đây để làm gì? Thương hại tôi sao?”

“Người cần thương hại là tôi mới đúng.” Hắn cười khổ: “Bởi vì bất kể em có trả lời như thế nào cũng không quan trọng. Cả đời này của tôi đã xác định chỉ có thể là em. Cơ thể tôi, tâm trí tôi không chịu chấp nhận ai khác ngoài em. Không có em thì tôi không sống nổi. Thế nên em muốn đối xử với tôi thế nào cũng được, nhưng làm ơn đừng tự hành hạ mình có được không?”

Tiểu Kiều đẩy hắn ra, không còn giữ được bình tĩnh nữa: “Anh nghĩ là tôi thành ra thế này là vì muốn trả thù anh?”

“Không đúng sao? Vậy tại sao em vẫn còn ở đây? Em giữ lại tất cả những thứ thuộc về tôi, em làm mọi thứ mà tôi từng làm, em cố sống cuộc đời tôi từng sống để làm gì? Nếu em muốn tôi quay trở về rồi hối hận thì em đã làm được rồi.” Hắn thật sự khổ sở, chưa bao giờ hắn thấy bản thân tệ hại đến thế, cho đến khi hắn nhìn thấy quá khứ của chính mình trong cô hiện tại.

“Tôi giữ lại mọi thứ để nhắc nhở bản thân mình đừng phạm phải sai lầm cũ.” Môi cô tái nhợt, thì thào từng tiếng: “Tôi không hèn nhát như anh, tôi không lựa chọn né tránh. Tôi phải ở lại đây cho đến khi nào tôi thôi đau đớn vì bị anh bỏ rơi.”

Mặt trời lên cao, mưa vừa tạnh, vậy mà bọn họ không cảm nhận được một tia nắng ấm nào.

Hàn Du không muốn tranh cãi thêm nữa, hắn nhún nhường: “Tôi xin lỗi.”

Hắn lùi bước, trả lại không gian riêng tư cho chủ nhân của nó. Cô bỗng dưng kéo tay hắn, ngăn cản hắn rời đi: “Hàn Du.”

Hắn mím môi, đầu cúi thấp như đứa trẻ làm sai bị người lớn bắt lỗi. Cô phì cười: “Anh thật sự chưa từng hiểu tôi chút nào cả.”

Hàn Du muốn cãi lại, hắn cho rằng bản thân hiểu cô nhiều lắm. Hắn biết quá khứ, nỗi sợ và hết thảy những gì cô mong ước. Hắn để ý đến từng thói quen nhỏ nhặt, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Hắn tự tin là thế, nhưng ngay khi môi họ chạm vào nhau là phân rã thành bụi bặm.

Hắn đờ người, bị động mở miệng để cô luồn vào trong răng môi bị vắng vẻ đã lâu. Lưỡi hắn tê dại không nhúc nhích, cho phép cô ra sức làm càn, quấy loạn khắp nơi. Hắn nếm được vị của riêng cô, không hề do dự nuốt xuống.

Tiểu Kiều cắn môi hắn, làm hắn hoàn hồn: “Anh không định phản ứng lại à? Từ lúc nào mà anh hôn tệ như vậy?”

“Em muốn tôi phản ứng?” Hắn không tự chủ được mà đỏ mặt: “Chỗ này là ban công, chúng ta vào trong...”

“Tôi thích chỗ này.” Cô ương ngạnh nói.

Hàn Du nhìn xuống sân nhà còn bị ngập, từ nãy đến giờ cũng không thấy bóng người nào. Nơi này nằm trong khu dân cư, bình thường đã ít người qua lại, thời tiết thế này càng vắng vẻ, người ta có ra đường cũng mang theo dù, căng thẳng dò dẫm lội nước chứ hơi đâu mà nhìn ngó bọn họ làm gì trên ban công.

Hắn biết thế nhưng vẫn do dự, còn cô thì mất kiên nhẫn: “Không muốn thì cút.”

Hắn nghiến răng, đột ngột cúi người bế cô vào trong phòng. Hắn dùng chân đóng cửa ban công lại, nhanh tay kéo rèm trước khi cô vùng vẫy chạy thoát.

Hắn không dám mạnh tay với cô, dễ dàng để cô rời đi: “Coi như tôi sợ em, được chưa? Tôi vẫn còn bực mình chuyện em không mặc quần lót đi lại chỗ đông người đấy.”

“Anh quản được tôi chắc?” Tiểu Kiều hận đến ngứa răng, không tin nổi là hắn có thể phá hư bầu không khí mà cô vất vả chủ động.

Trong lúc lòng tự trọng của cô sắp chạm đến đáy thì hắn tự động cởi áo. Cô che miệng bất ngờ vì mấy vết thương nghiêm trọng hơn cô nghĩ. Không chỉ bầm tím mà còn vô số vết trầy xước. Trên vai hắn còn hiện rõ dấu móng tay do Bảo Vy cào cấu, mạn sườn là chỗ tệ nhất, Chấn Phong hiển nhiên có chủ đích đấm gãy xương hắn mà bất thành.

“Anh phải vào viện, lỡ như bị rạn xương...”

Hàn Du giữ cô lại, tự tụt quần xuống bằng một tay: “Làm xong rồi đi.”

Cô trừng mắt: “Anh điên à?”

“Ừ.” Hắn liếm môi: “Em không biết tôi đã mong chờ thế nào đâu.”

Hắn ôm ghì lấy cô bằng cơ thể trần truồng. Vòng tay hắn vững vàng nhưng không hề làm cô khó chịu. Hắn nâng đỡ sau cổ cô, giúp cô có tư thế hôn thoải mái nhất. Ngón cái hắn còn xoa nắn nhè nhẹ, thoải mái đến mức làm cô rên rỉ.

Hàn Du bắt đầu rất chậm rãi. Hắn sợ cô sẽ chạy mất nếu vội vàng xâm nhập. Hắn miêu tả môi cô bằng đầu lưỡi ẩm ướt, tôn thờ làn da cô bằng hơi thở nóng rực. Bên dưới hắn căng phồng đứng thẳng, rụt rè cọ vào người cô. Sau khi xác định được là cô không thấy phản cảm thì lớn gan đè sát, dù cách một lớp quần áo vẫn sướng khoái tràn trề.

Tiểu Kiều không biết để tay ở đâu, nơi nào cô chạm đến đều cháy bỏng như lửa, không cẩn thận là bị hắn thiêu đốt ngay lập tức.

Không để cô phải bối rối nhiều thêm, hắn nhanh chóng kết thúc nụ hôn trước khi tự làm bản thân mất trí. Hắn chạm vào mông cô, khẽ khàng bóp nhẹ: “Em muốn tôi dùng tay hay lưỡi.”

Cô chớp mắt, chỉ vào cái thứ to dài đang dán chặt vào bụng dưới của mình: “Tại sao phải dùng tay và lưỡi khi anh còn có nó?”

“Không được đâu.” Hàn Du cắn môi: “Một là tôi sẽ bắn sớm, hai là tôi sẽ giết em trên giường. Kiểu nào thì tôi cũng không nhịn được.”

“Vậy thì đừng nhịn.” Tiểu Kiều kéo tay hắn vào sâu giữa hai chân mình, hài lòng hưởng thụ biểu cảm thèm khát của hắn khi nhận ra cô đã ướt át sẵn rồi.

“Em sẽ hối hận.” Hắn cố cảnh báo cô lần cuối cùng.

“Chưa từng.” Tiểu Kiều mỉm cười, nụ cười thật lòng nhất từ khi gặp lại hắn: “Trước đây không, bây giờ không, sau này cũng vậy.”

“Em đang âm mưu làm gì tôi thế?” Có lẽ cô nói đúng, hắn chưa từng hiểu rõ cô.

Cô cắn hầu kết hắn, hung ác để lại dấu răng rỉ máu: “Anh sợ?”

Hàn Du cụp mắt, che giấu sự điên cuồng đang lăm le trỗi dậy: “Miễn là em không đẩy tôi đi.”

Hắn sẽ một lần nữa bám lấy cô với phương thức hoàn toàn khác biệt. Giờ đây hắn đã không cần thao túng cô trở thành con búp bê chỉ biết nghe theo hắn. Hắn chấp nhận cúi đầu hèn mọn, trở thành bầy tôi tận trung hết lòng phục vụ. Cô muốn hắn nín nhịn, hắn tuyệt đối không phản ứng. Cô muốn hắn bộc phát, hắn nhất định cho cô mọi thứ, không giữ lại dù chỉ là một giọt.