Bán Tình

Chương 80: Cô không yêu hắn (16+)



Một bên Hàn Du biện hộ rằng hắn lo lắng cho Tiểu Kiều, vào kiểm tra rồi sẽ ra ngay. Mặt khác hắn lại sỉ vả lương tâm mình. Cô tin tưởng hắn nên mới cho hắn vào nhà, tự tiện nhìn cô ngủ là hành vi biến thái, hắn không thể phụ lòng cô được.

Suy đi tính lại, hắn cho rằng sức khỏe cô quan trọng hơn hình tượng trai ngoan mà hắn đang vất vả xây dựng. Hắn tự cỗ vũ bản thân mình như thế rồi dứt khoát đẩy cửa ra.

Phòng không bật điều hòa mà lạnh căm căm. Giường nệm trống không, ban công rộng mở, hình dáng Tiểu Kiều mơ hồ hiện ra sau lớp rèm mỏng bay phấp phới.

Hắn tức giận vì cô không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng. Vừa phẫu thuật xong lỡ như bị cảm thì nguy, hắn vội vàng bước tới, buông lời chất vấn: “Sao em lại đứng đây?”

Tiểu Kiều giật mình, làm tàn thuốc lá rơi xuống đất. Áo ngủ trễ vai, quần đùi lỏng lẻo, cơ thể nhỏ xinh tựa vào lan can như thiên thần sa đọa bị mất đi đôi cánh. Đối với đàn ông, cô lúc này chính là độc dược, loại hoa ăn thịt thu hút con mồi bằng hương vị quyến rũ, đã dính vào rồi là lập tức bị hút khô. Còn với hắn, cô là phương thuốc cứu mạng, loại thuốc có thể gây nghiện, dùng cả đời không thể dứt ra.

Hắn đưa tay ra muốn đoạt lấy điếu thuốc nhưng cô tránh được. Cô rít một hơi dài rồi phả khói vào mặt hắn, gương mặt kênh kiệu này rõ ràng là muốn bị tét mông. Hắn bỏ thuốc đã lâu, nhất thời không chịu nổi cái mùi khó chịu này.

“Em học hút thuốc từ lúc nào?” Hắn ho khù khụ: “Không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tiểu Kiều chọc ghẹo hắn đủ rồi thì nhấn tàn thuốc vào bồn cây, nhẹ nhàng nói: “Lúc thực hiện đồ án tốt nghiệp rất bận. Vừa học vừa làm, hầu như không có thời gian ngủ. Bởi vì bao tử yếu nên không chịu được caffeine, thế nên đành dùng nicotin thay thế.”

Lý do hợp tình hợp lý, hắn không bắt bẻ được nên đổi giọng khuyên ngăn: “Hôm nay em đâu cần làm việc. Đang bị bệnh thì ngủ nhiều một chút, hút thuốc làm gì?”

Cô ngó lơ hắn, dựa vào ban công cười đùa: “Thật ra thì còn một lý do khác. Sau khi uống hết đống rượu mà anh bỏ lại thì tôi tìm thấy mấy hộp thuốc lá, tò mò muốn biết vị của chúng như thế nào, không ngờ là thuốc lá còn dễ nghiện hơn cả rượu.”

Nói đi nói lại thì người sai vẫn là Hàn Du. Hắn khôn ngoan bỏ qua đề tài này, nhỏ giọng đề nghị: “Vào nhà trước đã, em đứng đó dễ bị mưa tạt...”

Tiểu Kiều túm cổ áo hắn, mạnh mẽ kéo hắn lại gần mình. Hắn vội chống tay lên lan can, tránh đâm sầm vào người cô. Tư thế này từ ngoài nhìn vào giống như hắn đang khóa cô trong vòng tay, chỉ có người trong cuộc mới biết cô là người nắm giữ hắn, không cho hắn rời đi.

Mũi của họ suýt chạm vào nhau, hắn còn có thể cảm nhận được lông tơ cô dựng đứng lên vì lạnh. Hắn dịch tay ra sau lưng cô, che chắn bờ vai trần được chút này hay chút ấy.

Miếng vải nhỏ chỉ được cố định bằng hai sợi dây trơn tuột, nghiêng người một chút là trượt khỏi vai. Tiểu Kiều nghiêng đầu, thì thầm vào tai hắn: “Anh có ngửi thấy mùi chanh không?”

Cơn mưa kéo dài làm sạch bầu không khí, những gì hắn ngửi được đều đến từ người trước mặt. Bạc hà, hoa hồng và đắng chát, rất nhiều thứ trộn lẫn vào nhau nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ mùi nào đến từ cả dòng họ nhà chanh.

Hàn Du không thể dứt mắt khỏi vai cô, ngay bên dưới là xương quai xanh lộ rõ. Cả gan thêm một chút là cổ áo mở rộng, một chút hồng phấn nhô lên giữa da thịt trắng ngần.

Hầu kết hắn di chuyển, thành thật trả lời: “Không có.”

Tiểu Kiều cong môi, câu lấy hồn phách hắn. Cô buông cổ áo hắn ra, ngón tay như có như không lướt trên bờ ngực, kéo dài xuống bụng và tiếp tục đi xuống nữa.

Tiếng kéo khóa quần bỗng dưng thật chói tai, hắn không kìm được rên rỉ khi cô đưa tay vào trong đó. Đơn giản là nắm lấy hắn, không hề di chuyển. Vậy mà hắn đã muốn nổ tung, giao nộp tinh hoa tích tụ nhiều năm trời.

“Vậy cái này là gì?” Cô lạnh lùng hỏi.

“Muốn em.” Hắn gục lên vai cô, khàn giọng cầu xin: “Giúp anh, xin em.”

Đã quá lâu rồi. Hàn Du đã mơ thấy cảnh tượng này vô số lần. Khi đó hắn còn quá sợ hãi bản thân mình. Hắn còn không dám mộng tưởng về việc làm tình đúng nghĩa, e ngại sẽ làm ra những hành động không thể tha thứ với cô ở một nơi không có thật. Khi đó chỉ cần bàn tay này là quá đủ.

Tiểu Kiều không đáp ứng hắn, keo kiệt cho hắn bất kỳ khoái cảm nào. Hắn lại suy nghĩ lung tung, lo lắng tay cô quá yếu không chịu nổi. Hắn cắn môi, cầm lấy tay cô rồi tự mình đẩy hông.

Rất nhanh, không đến ba phút hắn đã tước vũ khí đầu hàng. Chất lỏng đặc sệt, dính nhớp kéo dài thành nhiều sợi chỉ bạc nối liền hai bàn tay lớn nhỏ.

Cô chùi lên áo hắn, ghét bỏ nói: “Nhiều quá.”

Hắn hít mũi, đáng thương kể khổ: “Nhiều năm như vậy, không nhiều mới là lạ đó.”

Một tia xấu hổ cũng không có. Hắn cảm thấy thời gian bắn nhanh mới chứng minh được hắn không nói dối, cô nhất định sẽ tin hắn chưa từng ăn nằm với người khác. Hắn liếm môi: “Lần nữa được không?”

“Không.” Tiểu Kiều thẳng thừng từ chối.

Hắn không bỏ buộc, kỳ kèo thương lượng: “Sau đó tôi sẽ giúp em.”

Cô phì cười: “Ai cần anh giúp chứ?”

Hắn nhăn mũi, bực dọc nói: “Đảm bảo phục vụ em tốt hơn tất cả những thằng em từng đưa về nhà.”

Không gian bỗng dưng ngưng đọng, Tiểu Kiều khó hiểu hỏi: “Anh thật sự không để tâm chuyện tôi từng ngủ với người khác sao?”

“Có gì đáng ngạc nhiên? Cũng giống như em chưa từng chú ý đến quá khứ của tôi thôi.” Tất nhiên là hắn ghen, khó chịu điên lên được, nhưng chỉ có vậy, không hơn.

Bọn họ đều biết chuyện đã qua không thể nào sửa lại được, hiện tại và tương lai mới là thứ cần hướng đến.

Thật ra trước đây hắn cũng không hiểu được tại sao Tiểu Kiều có thể tha thứ cho quá khứ dơ bẩn của hắn. Mãi đến khi nhìn thấy cô trong bữa tiệc đó hắn mới ngộ ra. Ban đầu là vì cô không yêu hắn, không yêu nên không cần để ý. Sau đó là vì cô phụ thuộc vào hắn quá nhiều, đến mức không có hắn thì không sống yên ổn được, phụ thuộc thì không có quyền đòi hỏi.

“Tôi rời đi bởi vì tôi sợ bản thân sẽ làm hại em, nhưng đó chưa phải là tất cả. Em biết không, tối hôm đó, tôi không chỉ nghi ngờ bản thân mình vì lý do gì mà yêu em. Tôi còn nhận ra một điều khác nữa.”

Ánh mắt hắn thật dịu dàng, không trách móc, nhiều thêm vài phần nuông chiều bất chấp: “Em không yêu tôi.”

Cô không yêu hắn, mặc kệ việc cơ thể cô bị hắn thu hút, mặc kệ tâm trí cô bị hắn chiếm lĩnh. Không có gì khó hiểu, tương tự như khi con cái đến tuổi trưởng thành gặp phải con đực tốt nhất trong bầy. Cô không tìm được người tốt hơn, vừa vặn hắn lại muốn có cô. Bọn họ tát nước theo mưa, cứ thế mà thành.

Đó là bản chất của mối quan hệ này, không hề có cam kết gì và vô cùng độc hại. Nhưng biết làm sao được đây? Khi dục quá lớn thì tình có hay không cũng thế mà thôi.