Bán Tình

Chương 79: Vô hại



Chấn Phong rít qua kẽ răng: “Chị nghĩ gì mà để hắn vào nhà thế hả?”

“Em biết không, Hàn Du nói đúng đấy. Chuyện của bọn chị không liên quan gì đến em cả. Em thôi tự trách bản thân đi.” Tiểu Kiều cứng rắn dạy dỗ em trai.

Cô hận không thể lấy búa bổ đầu cái đứa tu nửa mùa này ra. Suốt ngày ôm khư khư cuốn kinh phật, đụng chuyện thì toàn lấy nấm đấm ra xử lý. Đã vậy còn thích lo chuyện không đâu, xem nỗi đau của người khác thành của mình, rắc rối của bản thân thì rụt cổ vào mai rùa trốn tránh.

Tiểu Kiều không cho Chấn Phong bước vào cửa, tức giận nói: “Em và Quý Chu làm ơn xác định rõ ràng với nhau đi. Đừng có lôi chị vào giữa hai người nữa được không?”

“Em và anh ta thì có gì mà nói chứ?” Chấn Phong xoa cái đầu trọc, càng xoa càng phát sáng.

Tiểu Kiều vừa bực vừa buồn cười: “Tóc Quý Chu sắp dài hơn cả chị em rồi đấy. Không yêu người ta thì dứt khoát từ chối đi, đừng có suốt ngày mập mờ rồi đem chị ra làm bình phong, chị chán hai người lắm rồi.”

Cô đóng sập cửa trước khi em trai kịp cãi lại. Mùi trứng và phô mai béo ngậy thơm ngào ngạt kéo cô vào nhà bếp. Chỉ mới đây thôi mà Hàn Du đã nấu được thêm canh rong biển, chỉ cần chờ cơm chín nữa là xong.

Lợi dụng xong rồi vứt là ý định ban đầu của Tiểu Kiều. Có điều người tính không bằng trời tính, vừa bới cơm vào chén thì trời đổ mưa tầm tã. Khu cô ở đang sửa chữa ống thoát nước nên rất dễ bị ngập. Mưa mà kéo dài có khi nước dâng đến tận đầu gối, xe cộ không cách nào chạy được.

Hàn Du ngồi quay lưng lại cửa sổ, sấm giật chớp nháy còn không kinh khủng bằng gương mặt bầm dập của hắn. Môi rách, mắt sưng tím, mũi thì nhét khăn giấy ngăn máu chảy ra. Cô đoán là bên dưới quần áo hắn cũng không được lành lặn. Hết Bảo Vy rồi đến Chấn Phong đánh đập, hắn còn đủ sức ngồi ăn được là hay lắm rồi.

Tiểu Kiều không nhẫn tâm bắt hắn đội mưa quay về, miễn cưỡng quyết định: “Tối nay anh ngủ ở phòng khách đi.”

“Cảm ơn em.” Hai mắt hắn tỏa sáng.

Chỉ cần được ở gần cô thì ngủ trên sofa vẫn tốt hơn quay về phòng khách sạn. Hàn Du không bận tâm việc cô lãnh đạm với hắn mà tự giác đi rửa chén, còn vui vẻ huýt sáo khe khẽ.

Bộ dạng của hắn hơi ngốc, Tiểu Kiều lặng lẽ ghi nhớ ở trong lòng. Cô há miệng ngáp, cảm thấy sức cùng lực kiệt. Mất ngủ còn tốn năng lượng diễn trò, cô để hắn tự mình lo liệu rồi quay về phòng ngủ.

Hàn Du thấy cô không cảnh giác với hắn thì vui vẻ cười. Vậy là cô còn an tâm khi có hắn ở cạnh, hay ít nhất là không bài trừ hắn.

Chấn Phong ra tay hung ác, hắn đau ê ẩm khắp người. Bầm mắt còn lấy trứng lăn được, mấy vết ứ máu trên cơ thể thì hết cách. Hắn quen đường đi vào nhà tắm, muốn dùng nước nóng xoa dịu cơn đau. Một lần nữa, trái tim hắn nhói lên khi phát hiện ra hai cái bàn chải trên bồn rửa mặt.

Cái mới và còn ẩm ướt này là của Tiểu Kiều. Cái bị tòe ra, phai màu cũ kỹ kia từng là của hắn. Hắn không biết tại sao cô vẫn còn giữ nó lại, tự hỏi cô có nhúng nó vào bồn cầu rồi nguyền rủa hắn lần nào chưa. Chắc là cô không ấu trĩ đến thế, hắn cười chua xót nghĩ, nếu có thì cũng đáng đời hắn.

Hàn Du chợt nhớ ra cái hầm để rượu. Hắn muốn nhìn thử coi Bảo Vy có nói thật hay không. Số lượng rượu mà hắn bỏ lại nhiều lắm, còn có mấy thùng ủ rượu chưa thành phẩm. Đừng nói năm năm mà bảy, tám năm cũng khó lòng uống hết.

Căn hầm vẫn còn y nguyên đó nhưng đã bị khóa lại bằng dây xích. Hàn Du đứng tiếc nuối hồi lâu mới đi tắm rửa. Đến lúc nằm trên sofa rồi hắn vẫn suy nghĩ miên man. Hắn biết bản thân còn muốn Tiểu Kiều. Còn cô thì sao?

Hắn không nắm được cảm xúc của cô, cách cô đối mặt với hắn cứ nhàn nhạt, không vui không buồn. Đôi lúc hắn cảm thấy cô muốn trả thù hắn bằng những lời nói ác độc, sau đó lại thấy có lẽ cô mềm lòng, cô còn để ý hắn. Cô cho phép hắn bước vào hang ổ của cô, rồi lại đối xử với hắn thật lạnh lùng.

Hàn Du muốn bù đắp cho Tiểu Kiều. Hắn bây giờ đã có thể kiểm soát những ý nghĩ sai lệch. Hắn sẽ không áp đặt cô nữa, hắn có thể để cô sống theo ý mà cô muốn. Hắn có thể đè nén dục vọng chiếm hữu cô cho riêng mình xuống thấp nhất, thậm chí còn coi trọng cô hơn cả nhu cầu cá nhân hắn.

Không ai biết Hàn Du đã thất bại trong việc trở thành người có tâm trí khỏe mạnh bình thường. Hắn sẽ hành động như công dân gương mẫu, nhưng bên trong hắn đầy rẫy ý nghĩ xấu xa.

Trước đây hắn từng thích thú khi làm người khác đau đớn, tự giải trí bằng cách phơi bày dục vọng trước mắt hàng ngàn người, tiếp đó là ham muốn cướp đoạt cô, biến cô thành vật sở hữu chỉ biết nghe theo vị chủ nhân tối thượng. Giờ đây tất cả đều được ém nhẹm vào một góc sâu kín nhất, mãi mãi không bao giờ được thấy ánh mặt trời.

Hàn Du nhắm mắt, thư thái duỗi chân ra ngoài sofa chật hẹp. Cho dù đang nghỉ ngơi, cơ thể hắn vẫn toát lên sự nguy hiểm và linh hoạt của thú săn mồi. Một con vật đã tự mình bẻ răng và cắt móng, nhìn qua thực đáng sợ nhưng hoàn toàn vô hại.

Giấc ngủ kéo dài đến tờ mờ sáng làm tinh thần hắn phấn chấn. Bên ngoài còn mưa tí tách, hắn thầm cầu mong nó kéo dài thêm chút nữa, tốt nhất là tích tụ thành bão lớn để hắn được ở đây lâu thêm vài ngày.

Hàn Du rón rén đi xử lý đám râu ria mới nhú, nhẹ chân nhẹ tay sợ đánh thức Tiểu Kiều. Hắn không nhịn được mà ngừng lại trước cửa phòng cô, lo lắng cô còn giữ thói quen đá chăn trong lúc ngủ.

Bóng đêm còn chưa tan đi hết, cơn gió thoảng chợt lùa vào hành lang. Cánh cửa khép hờ làm hắn đấu tranh dữ dội. Vào kiểm tra cho yên tâm, hay là lịch sự giúp cô đóng cửa lại? Đây có lẽ là một trong những lựa chọn khó khăn nhất từ lúc hắn sinh ra đến giờ.