Từ khi bước vào cửa, tay Hàn Du không ngừng run rẩy. Hắn có ảo giác rằng hắn chưa từng rời đi. Năm năm xa cách chỉ là một cơn ác mộng, bọn họ vẫn đang chìm đắm trong những ngày tháng hạnh phúc như ban đầu.
Tiểu Kiều không đoái hoài gì đến hắn dù thâm tâm thực khoái trá. Mặc dù cô không đợi chờ giây phút này, khi hắn quay về và hối hận, nhưng chẳng có gì vui vẻ hơn việc trả thù thành công. Dù cách thức này có vẻ hại người hại mình thì cô vẫn đắc ý lắm.
“Trong tủ lạnh chắc còn vài quả trứng đấy.” Cô bới tóc lên, nhíu mày nói: “Đừng làm đồ dầu mỡ.”
Tiểu Kiều ra dáng bà chủ nhà chỉ tay năm ngón. Hàn Du thì vào vai người làm tận tâm hầu hạ, cô bảo gì cũng gật đầu nghe theo. Hắn từ bỏ món cơm chiên, rồi sợ cô đã ngán ăn cháo khi nằm viện, cuối cùng lựa chọn làm trứng hấp. Công thức đã có sẵn trong đầu, vậy mà vừa bước vào bếp là hắn lập tức quên hết sạch.
Tiểu Kiều bới tóc lên cao, lấy đồ bước vào phòng tắm rồi mới sực nhớ ra cô chưa dọn nhà bếp. Cô vội vã quay lại mà không kịp, Hàn Du đã thấy thứ hắn không nên thấy.
Hắn cầm mấy hộp bao cao su lên, bên trong chỉ còn lại vài chiếc. Tại sao lại ở đây thay vì phòng ngủ? Rốt cuộc cô đã làm gì, với ai trong cái không gian chật hẹp này? Hắn chua chát nghĩ đến những việc mà cô có thể học được từ người đàn ông khác thay vì hắn, ghen tuông không được thể hiện ra ngoài.
Trong lúc Hàn Du bận rộn xoa dịu trái tim bị tổn thương, Tiểu Kiều len lén lấy mấy bản phác thảo trên đầu tủ lạnh nhét vào thùng rác. Cô nhận vẽ quảng cáo cho hãng bao cao su này cách đây vài tuần, sau khi tìm cảm hứng trong nhà bếp thì quên cất đi. Vừa hay để hắn phát hiện, hiểu lầm cô một chút cũng tốt.
Xóa sạch chứng cứ xong, Tiểu Kiều cất giọng mỉa mai: “Ngạc nhiên lắm sao? Làm như chỉ có anh mới được quyền ngủ với người khác sau khi chúng ta chia tay vậy.”
Hàn Du cất mấy thứ chói mắt vào ngăn kéo tủ bếp, nhẹ nhàng nói: “Tôi không có.”
Tiểu Kiều sững người: “Không có gì?”
“Tôi không có ngủ với ai khác sau khi rời đi.” Hắn quay lưng lại với cô, bận rộn đập trứng làm thức ăn: “Em muốn tin hay không thì tùy, thật ra tôi chưa từng ngủ với ai khác ngoài em.”
Tiểu Kiều bỗng dưng bình tĩnh đến lạ. Con quỷ nhỏ nhảy nhót trong lòng cô từ sáng đến giờ lặng lẽ chui vào hang. Cô còn không biết bản thân muốn trả thù cái gì. Lý do bọn họ chia ly không hề bình thường. Không phản bội, chán nản hay mưu cầu tiền tài, danh vọng.
Thứ tách bọn họ ra khỏi nhau là niềm tin.
Tiểu Kiều mỉm cười. Không còn mơ màng tự hỏi những điều không đâu nữa, cô đã xác định được bản thân nên làm gì.
Cô tiến lên, gần sát sau lưng hắn. Nhiệt độ điều hòa cài đặt vừa đủ mát mẻ vì cô sợ lạnh, đối với hắn thì nóng bức đổ mồ hôi. Da thịt hắn dần hiện ra rõ ràng sau lớp áo thun trắng. Cô muốn chạm vào hắn, làm hắn khó xử, ngón tay chỉ còn một chút nữa là lướt đến đường sống lưng quyến rũ thì bị tiếng đập cửa chặn lại.
Hàn Du xoay người, hốt hoảng vì cô đứng gần quá. Hắn cẩn trọng tắt bếp, dặn dò cô: “Còn chưa xong đâu, em vào phòng khách ngồi đi, trong này nóng lắm.”
Tiếng đập cửa vang lên không ngừng, còn có xu hướng dồn dập hơn. Hàn Du bực mình: “Có chuông không nhấn, đập cửa làm gì? Em đừng ra, chắc là có người đến gây rối.”
Tiểu Kiều giả ngu, không cho hắn biết là cô đã tháo mất chuông cửa rồi. Cô còn biết chắc là ai đang ở ngoài kia mà vẫn chớp mắt nói dối: “Là mấy đứa con nít quậy phá trong khu đấy, anh ra mắng vài câu là được.”
“Để đó tôi xử lý.” Hàn Du xắn tay áo, sẵn sàng dạy dỗ mấy đứa nhóc một trận nên thân.
Hắn hùng hổ mở cửa, tầm mắt còn đặt ở bên dưới vì nghĩ đối phương thấp hơn mình. Khi hắn thấy cái ống quần xám xịt may từ vải thô thì chưng hửng, lướt lên trên đụng phải cái đầu trọc lóc lưỡng còn khó hiểu hơn.
Hàn Du không nhận ra Chấn Phong. Hắn lịch sự nói: “Thầy đến hóa duyên à? Ngại quá, trong nhà bây giờ không còn gì cả.”
“Tôi không đến hóa duyên.” Chấn Phong đương nhiên nhớ rõ người từng hại chị gái mình thê thảm là ai, hắn cười hiền: “Tôi đến để siêu độ cho anh.”
Tuy ăn chay nhưng Chấn Phong vẫn chăm chỉ rèn luyện, còn đi học võ Thiếu Lâm để tu tâm dưỡng tính. Hắn có vẻ gầy chứ lực tay rất mạnh, đấm phát nào đau điếng phát ấy. Chưa kể đến Hàn Du không có tâm phòng bị, rất nhanh đã ăn vài cú vào mặt lẫn mấy vùng yếu hại khác.
Tiểu Kiều đứng bên trong không chút thương xót nào mà lấy điện thoại ra quay lại từ đầu tới cuối, tiện tay gửi cho Bảo Vy luôn. Cô đợi đến khi Hàn Du tương đối bầm dập rồi mới ra tay ngăn cản: “Đủ rồi, em còn đánh nữa là phải đưa người ta đi cấp cứu đấy.”
“Như thế này làm sao mà đủ được? Hắn hại chị sống dở chết dở, hại cả nhà chúng ta rạn nứt tới bây giờ còn chưa được êm ấm. Em không bỏ qua cho hắn đâu.”
Chấn Phong đay nghiến, giơ tay lên muốn đánh tiếp thì bị cô nạt: “Phong! Em còn suy nghĩ đổ lỗi cho người khác thì bỏ ý định đi tu đi. Không chùa nào chấp nhận nổi em đâu.”
Xét cho cùng thì Hàn Du chỉ là chất xúc tác đẩy nhanh tiến độ mâu thuẫn trong gia đình nhà họ. Không có hắn thì mọi chuyện vẫn diễn ra y như thế. Tiểu Kiều dây dưa với một BJ, Chấn Phong phát hiện bản thân đồng tính, Tử Long lựa chọn làm trai bao, còn Hoàng Trúc khiến bạn gái có bầu trước khi cưới.
Chấn Phong hiểu rõ nhưng hắn vẫn căm tức Hàn Du. Hắn nắm cổ áo tên đầu xỏ hại đời chị hắn lên, nghiến răng hỏi: “Anh về đây làm gì? Anh thấy chị tôi còn chưa đủ thảm sao?”
Hàn Du có thể khúm núm với Tiểu Kiều bởi vì hắn yêu cô. Còn với tên con trai chỉ biết trốn tránh sự thật trước mặt thì hắn chẳng có gì phải sợ. Hắn chấp nhận bị đánh để làm vơi bớt phần nào món nợ với cô, cũng như hai từ “xin lỗi” chỉ có duy nhất một người được nhận.
“Chuyện giữa tôi và Tiểu Kiều không liên quan gì đến cậu.” Hàn Du nhổ ngụm máu ra khỏi miệng, làm vấy bẩn tấm áo lam của Chấn Phong.
Hắn mỉa mai: “Phật độ người hữu duyên, không độ người mong cầu. Xem ra sau bao nhiêu năm cậu vẫn không hiểu ra được đạo lý đơn giản này.”
“Người như anh cũng xứng nói chuyện Phật pháp với tôi sao?” Chấn Phong cười nhạo.
“Ít nhất thì tôi chấp nhận bản ngã của mình. Tôi làm sai và tôi tìm cách sửa chữa. Còn cậu? Cậu chỉ là một đứa trẻ không dám đối diện với thực tế tàn khốc mà thôi.” Hàn Du rút cổ áo ra khỏi nấm đấm của Chấn Phong.
Hắn để lại hai chị em họ ngoài cửa, tập tễnh quay về phòng bếp. Hắn còn chưa nấu trứng hấp xong đâu, đó mới là việc hắn cần quan tâm, chứ không phải tốn thì giờ vào người không quan trọng.