Bán Tình

Chương 77: Trò chơi đổi chiều



Tiểu Kiều thấy có bóng người thấp thoáng bên ngoài bèn lên giọng: “Hai người còn muốn cãi nhau thì đi về đi, đừng phiền tớ nghỉ ngơi.”

Bảo Vy hừ một tiếng, lấy túi xách ngoảnh đầu đi thẳng. Cao Tùng khúm núm bám theo, ra vẻ muốn giúp vợ cầm túi mà bị người ta lơ đẹp.

Vài phút sau, cánh cửa lung lay sắp đổ lại được mở ra. Hàn Du mang theo giỏ trái cây đẹp nhất mà hắn tìm thấy được, khó khăn mở lời: “Em còn đau không?”

“Không đau.” Cô trả lời cộc lốc.

Mắt hắn thâm chẳng kém gì cô, loay hoay tìm mãi mà không thấy dao gọt trái cây đâu. Cô đợi đến khi hắn lúng túng đứng ngồi không yên rồi mới mở miệng: “Bảo Vy mang tất cả vật sắc nhọn đi rồi. Anh tìm dao thì ra ngoài hỏi mượn y tá đi.”

Hàn Du lợm giọng khi phát hiện ra thâm ý đằng sau lời nói của cô: “Cô ấy sợ em nghĩ quẩn?”

Tiểu Kiều cười nhạt, không muốn trả lời. Có một thời gian Bảo Vy cứ kè kè bên cạnh cô để canh chừng. Cô ấy nói rằng ánh mắt cô ngày càng u ám, nhất là khi nhìn chằm chằm vào thứ gì đó. Thế nên mỗi lần tâm trạng cô xuống dốc là cô ấy lại đem giấu hết đồ có thể gây nguy hiểm đi mới yên tâm.

Lồng ngực Hàn Du đau nhói, hai tay cứ siết chặt rồi lại thả lỏng liên tục. Hắn không thể nào chịu đựng nổi cái ý nghĩ cô muốn chết là vì hắn. Thà rằng cô kết hôn, thà rằng cô yêu người khác thì hắn có thể xem đó là sự trừng phạt đáng phải nhận. Còn cái chết sao? Hắn sẽ tự kết liễu đời mình để không phải nếm trải sự chia ly đầy day dứt ấy.

Mọi hành động của hắn đều rơi vào mắt cô, làm cô không nhịn được mà muốn hắn khó chịu hơn: “Vì anh mà vợ chồng họ cãi nhau đấy. Anh không thấy có lỗi một chút nào sao?”

“Tôi sẽ giải thích với vợ Cao Tùng sau.” Hắn ngập ngừng: “Tôi cũng xin lỗi em.”

Cô với tay lấy quả chuối trên đầu giường, vừa lột vỏ vừa hỏi: “Anh cần ảnh của tôi để làm gì?”

“Tôi muốn biết em có sống tốt không.” Hắn thành thật giãi bày: “Tôi thề là không có phát tán ảnh em ra ngoài.”

“Vậy sao...” Tiểu Kiều nâng niu trái chuối bằng cả hai tay rồi đột ngột bẻ nó làm đôi: “Hay là anh cần phải nhìn ảnh của tôi mới tự xử được?”

Hàn Du điếng người, mất tự nhiên khép chân lại. Hắn không dám đối diện với ánh mắt độc ác của cô. Da mặt hắn bị cô mài mỏng trong thoáng chốc. Hắn còn không nhớ nỗi hắn đã làm thế bao nhiêu lần, việc đó gần như đã trở thành thủ tục không thể bỏ qua.

“Tình dục thôi, ai mà không có chứ? Không có gì phải xấu hổ cả.” Trước đây hắn từng nói những lời ấy với cô, giờ đây cô trả lại cho hắn.

Giọng cô đều đều, không có mấy cảm xúc, nghe vào tai hắn thì ngứa ngáy tận tâm can. Vị trí của họ đã hoán đổi cho nhau, cô thẳng thừng bóc trần hắn trong khi hắn ngại ngùng che giấu những ý nghĩ xấu xa. Cô khiến hắn nảy sinh ham muốn chạy khỏi căn phòng này, ôm theo những khát vọng bị đè nén đã lâu.

Tiểu Kiều cười thầm trong bụng, mọi chuyện có vẻ thú vị hơn cô nghĩ. Dù sao vài ngày tới Quý Chu không cho cô đi làm, rảnh rỗi tìm chuyện giải trí cũng không tồi.

“Một lát nữa tôi xuất viện.”

Hắn ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

“Anh muốn tôi nằm ở đây cả đời à?”

“Tất nhiên là không.” Hắn còn tin mấy lời lừa gạt của Quý Chu và Bảo Vy nên tưởng cô còn lâu lắm mới xuất viện được.

Hắn lo sợ mở lời: “Để tôi đưa em về nhé?”

Gương mặt hắn lộ rõ vẻ nao núng. Hắn chưa bao giờ rơi vào tình thế khó khăn như vậy, quyền sinh sát bị cướp mất, bản thân chỉ có thể phụ thuộc vào quyết định của cô. Hắn nơm nớp lo sợ bị từ chối, một cái nhíu mày cũng có thể làm hắn thấp thỏm bất an.

Tiểu Kiều khịt mũi, cố ý làm gì cũng rề rà. Mỗi việc thay đồ và thu dọn vật dụng cá nhân mà mất mấy tiếng liền, còn không cho hắn giúp đỡ. Thỉnh thoảng cô lại tạm dừng, làm như bị mệt nhọc hay đau đớn gì lắm. Mỗi lần như thế đều dọa hắn chết khiếp, suýt gọi bác sĩ đến xem mấy lần mà bị cô ngăn lại.

Đến lúc gần chiều cô mới ậm ừ: “Đưa tôi về.”

Hàn Du sốt ruột, bức bối cả ngày trời chỉ để đợi một lời này của cô. Hắn cười tươi rói: “Được, sẵn tiện tôi đưa em đi ăn bồi bổ luôn nhé?”

“Về nhà nấu, tôi không ăn ngoài được.”

Hắn ngơ ngác: “Về nhà nấu... em cho phép tôi cùng em...”

Cô vớ lấy gối nằm ném vào mặt hắn: “Ăn một bữa cơm thôi, anh nghĩ đi đâu thế? Mà tôi không nấu ăn đâu đấy.”

Sống ở ngoại quốc đã lâu, Hàn Du đã quen với việc nam nữ mời nhau ăn tối ở nhà riêng đồng nghĩa với mời ngủ qua đêm. Suy nghĩ lệch lạc bị cô vạch trần liên tục làm hắn lúng túng không thôi. Hắn chỉnh lại tóc, che giấu đôi tai đỏ bừng, quyết định giữ im lặng suốt hành trình đưa cô về nhà.

Hàn Du đã quên gần hết phố xá ở thành phố này, những kiến trúc mới mọc lên đánh lừa ký ức hắn. Nhưng càng đến gần đích đến, hắn lờ mờ nhận ra những cung đường quen thuộc.

Dường như hết thảy đều đổi thay, chỉ có ngôi nhà đó là vẫn y như cũ. Hắn ngẩng người đứng dưới bậc tam cấp, trơ ra nhìn cô nhét chìa khóa vào cửa. Hắn có cảm giác như bản thân vẫn còn ở phòng khách sạn cao cấp nào đó, ngắm nhìn hình ảnh của cô trong điện thoại. Bức ảnh mà họ đã chụp vào ngày đầu tiên chuyển đến đây, chỉ có màu sơn tường là nhạt hơn một chút.

“Em vẫn còn ở đây?”

Cô quay đầu, mái tóc vàng rực sáng dưới nắng chiều tà: “Anh không biết sao?”

Nghĩ kỹ thì mấy bức ảnh chụp lén kia rất bình thường, toàn chụp ở khoảng cách xa. Có bức giống hệt ảnh phong cảnh, cô là người qua đường vô tình lọt vào ống kính mà thôi. Có vẻ như Cao Tùng còn biết giới hạn ở đâu, cũng giấu giếm chuyện cô suýt chết hay việc cô còn sống ở chỗ cũ.

Tiểu Kiều mỉm cười quái ác trước gương mặt bối rối của Hàn Du. Trong một cuộc chơi, người nào có ít thông tin hơn thì sẽ luôn ở thế hạ phong. Chờ xem, cô sẽ quay hắn như chong chóng, trả thù cho những tháng ngày mà cô đã lãng phí.